Chương 1550: Triệu Toàn Phúc Nóng Nảy.
Chương 1550: Triệu Toàn Phúc Nóng Nảy.
Sau khi giải quyết yên ổn, mọi người cũng không vội về nhà, mà đi cùng Lâm Dật đến KTV, chơi đến hơn nửa đêm mới rời khỏi.
Sáng sớm ngày thứ hai, Kỷ Khuynh Nhan đã thu dọn đồ đạc từ rất sớm, trước trước sau sau chọn đến mấy bộ.
Khiến cho Lâm Dật có chút không rõ, rốt cuộc là Ngưng Nguyệt kết hôn hay là nàng kết hôn?
"Em mang nhiều đồ như vậy, có phải là muốn cướp sự nổi bật của Ngưng Nguyệt hay không?"
"Làm sao có thể, những y phục này tuy đẹp cũng không thể sánh bằng áo cưới, không thể nào đoạt được."
Nhìn bộ dáng bận rộn của Kỷ Khuynh Nhan, Lâm Dật có chút hoảng hốt.
Chờ đến ngày đó, nếu như Kỷ Khuynh Nhan mặc áo cưới, hẳn là sẽ rất đẹp đi.
"Hô ~ "
Buổi trưa, Kỷ Khuynh Nhan nhẹ nhàng thở ra, "Cuối cùng cũng chọn xong, khi nào thì đi vậy, em đi tắm trước, cả người toàn mồ hôi."
"Anh đi làm cơm, ăn xong thì xuất phát."
Kỷ Khuynh Nhan ngọt ngào ra dấu OK, quay người trở về phòng vệ sinh.
Hơn một giờ chiều, hai người sửa soạn hoàn tất, lái xe đến sân bay.
Hơn năm giờ chiều thì đến cô nhi viện.
Ngoài ra, Lâm Dật còn kéo theo cả Voice Night, chuẩn bị lái trong ngày kết hôn.
Bởi vì nguyên nhân phá dỡ, cô nhi viện đã được dời đến khu thành thị Quảng Châu.
Cả một tòa nhà trọ đều là địa bàn của cô nhi viện.
Bên ngoài còn tạo tường vây, tuy diện tích không lớn bằng lúc đầu, nhưng lại tinh xảo xa hoa hơn không ít.
Mà phòng thừa ra thì để cho Quách Ngưng Nguyệt và Ngô Phi Dược ở. Tất cả mọi người ở cùng một chỗ, không cần phải ra ngoài thuê phòng một mình.
Dù là sau này, Ngô Phi Dược dùng nhà trọ để kết hôn cũng không có vấn đề gì.
"Chị dâu, anh trai!"
Nhìn thấy hai người trở về, Quách Ngưng Nguyệt vội vã chạy tới, ôm lấy Kỷ Khuynh Nhan, thiếu chút nữa đã hôn một cái lên mặt cô.
"Tốt xấu gì anh cũng là anh trai của em, sao lại không ôm anh đầu tiên."
"Chị dâu mua cho em không ít quà hồi môn, anh lại không mua cho em cái gì cả, dựa vào đâu mà bảo em ôm anh."
"Tiền của chị dâu em không phải liền là tiền của anh à."
"Ai ai ai, cơm có thể ăn bậy nhưng không thể nói lung tung, chị dâu em cũng là người có công ty, còn cần dùng tiền của anh sao, nói đùa gì vậy."
"Anh thật sự muốn cho em một đá."
"Được rồi được rồi, mẹ đã làm cơm, nhanh vào phòng ăn cơm." Ngô Phi Dược nói.
Ngoại trừ hai người, biết Lâm Dật và Kỷ Khuynh Nhan tới, Vương Đông Đông cũng đi theo ra ngoài.
"Đi thôi, em cũng đói bụng rồi."
Đoàn người về tới trong phòng, trên đường, Kỷ Khuynh Nhan còn hỏi thăm chuyện của Vương Đông Đông.
Cô cũng giống như Lâm Dật, mặc dù đã qua hơn một năm, nhưng vẫn không có cách nào bỏ xuống chuyện đó.
Mỗi lần nhìn thấy Vương Đông Đông, trong đầu đều hiện lên giọng nói và dáng vẻ của bà lão, làm thế nào cũng không thể quên được.
"Mẹ, đồ kết hôn đều đã chuẩn bị xong chưa?" Trong bữa tiệc, Lâm Dật hỏi.
"Đã chuẩn bị xong từ sớm, chỉ đợi kết hôn thôi." Vương Thúy Bình nói:
"Nhưng nó nói, còn có quần áo gọi là Tú gì đó vẫn chưa mua, nói để con cùng đi xem."
"Là Tú Hòa." Quách Ngưng Nguyệt lôi kéo cánh tay Kỷ Khuynh Nhan, nói:
"Chị dâu, lúc đón dâu, em định mặc Tú Hòa, đến lúc đó chị đi với em, em không tin ánh mắt của mẹ em lắm."
"Được, em chọn thời gian, chị sẽ đi cùng em." Kỷ Khuynh Nhan cũng có chút hưng phấn.
Từ đầu đến cuối, Kỷ Khuynh Nhan hoàn toàn không có sức đề kháng đối với những thứ này.
"Ngoại trừ Tú Hòa và áo cưới, những vật khác đều đã chuẩn bị xong chưa?"
"Đều đã xong, chỉ thiếu hai thứ này." Quách Ngưng Nguyệt cười hì hì nói:
"Chị đợi chị đi chọn với em đây."
"Con dâu à, việc này làm phiền con rồi, đi giúp nó chọn một chút." Trong lòng của Vương Thúy Bình cũng vô cùng hoan hỉ, nói:
"Nuôi nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng kết hôn, sau này không cần quan tâm đến nó nữa."
"Bà mới nuôi được bao năm." Triệu Toàn Phúc để đũa xuống :
"Mỗi ngày đều giục bọn nó kết hôn, giống như có bệnh vậy."
Triệu Toàn Phúc bỗng nhiên mắng một câu, tức giận đứng dậy, rời chỗ không ăn nữa.
Kỷ Khuynh Nhan sửng sốt một hồi lâu, bầu không khí trên bàn ăn cũng đều yên tĩnh lại.
"Chú Triệu bị sao vậy?"
"Con đừng quan tâm đến ông ấy, ăn chút tôm này đi, còn rất tươi." Vương Thúy Bình nói.
"Mấy ngày này cha cứ như vậy, gặp ai trong viện người đều mắng cả." Ngô Phi Dược bưng chén rượu lên, cười ha hả nói:
"Mấy ngày qua anh đều trốn tránh ông ấy, nếu không không chừng cũng sẽ bị mắng một trận."
Quách Ngưng Nguyệt để chén xuống, vẻ mặt ưu sầu.
"Em cũng không phải lấy chồng ở xa, cũng ở tại Quảng Châu, hơn nữa mua nhà cũng không xa, sao cha vẫn không nghĩ thông vậy."
"Mọi người không cần quan tâm đến ông ấy, qua ít ngày nữa sẽ tốt thôi."
Lâm Dật bưng chén rượu, đụng một cái với Ngô Phi Dược, hai người đều bĩu môi không nói chuyện.
Anh có thể hiểu được loại tâm trạng này.
"Chúng ta tiếp tục ăn, qua một thời gian sẽ tốt thôi." Lâm Dật nói.
"Đúng đúng đúng, đừng quan tâm đến ông ấy nữa." Vương Thúy Bình nói: "Lát nữa mẹ sẽ trừng trị ông ấy."
Lâm Dật cùng Ngô Phi Dược đều yên lặng cười.
Tuy có thể hiểu được tâm trạng của Triệu Toàn Phúc, nhưng lại không thể cảm động lây.
Cho dù không phải là thân sinh, nhưng nuôi nhiều năm như vậy, bỗng nhiên phải lập gia đình, trong lòng ông ấy nhất định là không tiếp nhận được.
Sau khi ăn xong, Kỷ Khuynh Nhan bị Quách Ngưng Nguyệt kéo ra một bên nói chuyện, Lâm Dật lôi kéo Ngô Phi Dược cũng ra ngoài, chuẩn bị đi đại bảo kiếm.
"Tiểu Dật, xe này là của em sao?"
Nhìn thấy Voice Night của Lâm Dất, nước miếng của Ngô Phi Dược suýt nữa đã chảy ra.
Siêu xe và phụ nữ đều có sức hấp dẫn trí mạng đối với đàn ông ở bất kỳ thời điểm nào.
Nhưng vì tốc độ xe kéo không nhanh bằng máy bay, do đó sau khi Lâm Dật vào cửa, xe còn chưa được đưa đến, Ngô Phi Dược cũng không nhìn thấy.
"Trước đó có mua, chở tới đây dùng làm xe hoa." Lâm Dật đưa chìa khóa xe tới, "Lái hai vòng không?"
"Xe này không giống xe bình thường, cách lái không giống nhau, anh không lái đâu, em đưa anh đi một vòng là được rồi."
"Nếu như anh thích thì em sẽ để lại xe này cho anh."
Lâm Dật không bao giờ không keo kiệt với Ngô Phi Dược.
"Đừng nói lung tung nữa, anh chỉ biết lái xe vận tải, lái cái này sẽ thành chuyện gì đây."
Ngô Phi Dược nói: "Đi, mang anh đi dạo một vòng, anh vẫn chưa từng được ngồi qua loại xe này đâu."
"Đi thôi."
Sau đó, Lâm Dật đưa Ngô Phi Dược ra ngoài lượn một vòng, rồi tìm một trung tâm tắm rửa, chuẩn bị làm Đại bảo kiếm thả lỏng một chút.
"Anh, anh bây giờ định thế nào? Chuyện hôn nhân đại sự vấn còn chưa được giải quyết đâu." Lúc xoa bóp, Lâm Dật hỏi.
Hai người bình thường cũng có liên hệ, nhưng mà đều là chuyện liên quan tới công việc, chuyện sinh hoạt cá nhân cũng không hỏi nhiều.
"Gần đây gặp được một người." Ngô Phi Dược ngượng ngùng nói: "Nhưng mọi chuyện còn chưa ra gì đâu, không vội."
"Ừm hả? Thật sự có sao?"
Lâm Dật lập tức hào hứng, "Người ở đâu? Làm nghề gì?"
"Anh không phải đang kéo hàng cho nhà máy vật liệu gỗ sao, nhà cô ấy mở tiệm rửa xe gần đó. Cô ấy học tập không giỏi, lên tới trung học thì không học nữa, sau đó thì đi giúp đỡ gia đình, tới lui vài lần nên bọn anh có quen biết."
"Vậy thì tốt, đi qua xem một chút."
"Xem gì nữa, lúc này đã mấy giờ rồi."
"Mới hơn tám giờ, sợ cái gì." Lâm Dật nói:
"Vừa lúc xe em cũng bẩn, qua đó rửa một chút."
------
Dịch: MBMH Translate