Chương 1551: Em Trai Anh Ấy Rất Có Tiền.
Chương 1551: Em Trai Anh Ấy Rất Có Tiền.
"Đang còn tốt em rửa xe làm gì, đừng nháo nữa."
"Nhìn xem người đó một chút, em đang nói chuyện chính, sao lại trở thành chuyện ồn ào rồi." Lâm Dật nói:
"Em cũng không phải là không trả tiền, còn không cho em đi rửa xe sao."
Lâm Dật cũng không muốn hỏi nhiều chuyện liên quan tới sinh hoạt cá nhân của Ngô Phi Dược. Anh ấy là anh trai của mình, mình cũng không có tư cách hỏi quá nhiều.
Nhưng bất đắc dĩ là mỗi ngày mẹ đều nhắn tin cho mình, bảo mình hỏi thăm chuyện này một chút.
Vốn dĩ Lâm Dật không muốn nhận việc này, nhưng nếu không nhận thì sẽ bị mắng.
Anh cũng là bất đắc dĩ.
"Trên đường nhiều chỗ rửa xe như vậy, em muốn đến chỗ của cô ấy làm gì."
"Đi đâu rửa xe không phải tự do của em à." Lâm Dật đứng dậy nói:
"Em đi qua nhìn một chút, hôm nay ai cũng đừng cản em."
"Đi thôi, dù sao em cũng không biết ở đâu."
"Nhưng em biết chỗ làm việc của anh, em sẽ xem xét các tiệm rửa xe gần đó, cũng không tin là tìm không ra."
"Ai ai ai, tiểu tử em sao lại rảnh rỗi thích xen vào chuyện của người khác như thế."
"Đây sao có thể gọi là rảnh rỗi được, em đi xem chị dâu tương lai của em còn không được sao?"
Thấy Lâm Dật mặc quần áo đi ra ngoài, Ngô Phi Dược không còn cách nào khác, đành phải đi theo ra ngoài.
Sau khi ra ngoài, Ngô Phi Dược lên xe trước, Lâm Dật đến cửa hàng rượu thuốc lá gần đó, mua hai bình Mao Đài và hai đầu Trung Hoa, chuẩn bị xem như lễ gặp mặt.
Dựa theo lời nói của Vương Thúy Bình, kết hôn không phải là chuyện hai người, mà là chuyện của hai gia đình, còn cần nhìn xem cha mẹ của đối phương xem thế nào đã. Nếu như cứ trộn lẫn giữa hai người mãi thì cuộc sống nhất định là không quá tốt.
Cho nên chuyến đi ngày hôm này nhất định phải đi.
"Mọi chuyện còn chưa có gì đâu, em nói xem em gấp làm gì." Sau khi lên xe, Ngô Phi Dược nói.
"Nếu như nha đầu Ngưng Nguyệt nói như vậy thì em thực sự sẽ không tin, nhưng anh thì không được." Lâm Dật cười ha hả nói:
"Có thể nghe chính miệng anh nói như vậy, đoán chừng chuyện của hai người đã có gì đó."
Nói xong, Lâm Dật dùng điện thoại di động tra địa chỉ một chút, sau đó lái xe tới.
. . .
Nhà máy vật liệu gỗ Hưng Long Quảng Châu nằm ở bên cạnh khu thành thị.
Tổng diện tích của toàn bộ khu xưởng ước chừng hơn 2000 mét vuông, tại Quảng Châu cũng coi như có quy mô nhất định.
Mặc dù đã hơn chín giờ, nhưng trong khu xưởng vẫn đèn đuốc sáng trưng.
Xe vận tải lớn ra ra vào vào, chở hàng đi phân phối khắp cả nước.
Công việc của Ngô Phi Dược chính là nhận hàng từ đây, sau đó đưa đến tay người mua.
Bởi vì người ở phía trên cố ý dặn dò, nên xưởng trưởng cũng coi như là chiếu cố anh, giao cho anh một số công việc có lợi, dù là lúc giá thị trường không tốt cũng đều có thể kiếm được tám chín ngàn tệ. Thu nhập một năm 100 ngàn, cũng coi là dễ dàng.
Ô tô Kim Thịnh nằm ngay cạnh cửa lớn nhà máy vật liệu gỗ, cách bên phải năm mươi mấy mét.
Tuy đã hơn 9 giờ, nhưng cũng giống như nhà máy vật liệu gỗ, đều chưa đóng cửa, mỗi ngày cơ bản đều hơn mười một giờ mới có thể đóng cửa.
Trước cửa hàng ô tô, có một nhà ba người đang ngồi vây quanh trước bàn cơm.
Món ăn cũng rất thanh đạm, một ít cải trắng, nấu một chút canh cá, món chính là bánh bao trắng.
Bên cạnh của đôi vợ chồng trung niên là một người phụ nữ trẻ tuổi, khoảng tầm ba mươi tuổi, vóc dáng không cao lắm, tóc ngắn, nhưng tướng mạo không là tính xấu, còn có một chút béo như trẻ con. Nhìn dáng vẻ ăn từng miếng của cô mang đến cho người ta một loại cảm giác gọn gàng.
Người phụ nữ tên là Tôn Lệ Lệ, là bạn gái mới của Ngô Phi Dược.
"Con gái, mẹ thấy con gần đây qua lại rất thân thiết với tài xế lái xe vận tải kia, hai người các con có phải là có việc gì giấu mẹ hay không?"
Người nói chuyện là mẹ của Tôn Lệ Lệ, Mã Tú Quyên, hai tóc mai đã xuất hiện tóc trắng, đã có tuổi.
Tôn Lệ Lệ khẽ giật mình, vân đạm phong khinh nói:
"Hai chúng con có thể có chuyện gì chứ."
"Mẹ thấy cậu ta gần đây rất hay tới rửa xe, mỗi lần hai người các con đều vừa nói vừa cười, có lúc ban ngày con còn không ở nhà, có phải là đang yêu đương với cậu ta không đó."
Ánh mắt của Tôn Lệ Lệ di chuyển lòng vòng.
"Mẹ, mẹ cảm thấy anh ấy là người thế nào?"
"Rất tốt, giản dị, xem ra cũng là người thật thà."
"Vậy mẹ chính là không ý kiến gì sao."
"Sao có thể không ý kiến được." Mã Tú Quyên nói:
"Con có thể chọn người có nhà hay không."
"Hai người cũng tự nhìn lại xem, con như vậy, có ai có thể coi trọng con sao?" Tôn Lệ Lệ nói:
"Hơn nữa nhà chúng ta cũng chỉ là rửa xe, không môn đăng hộ đối với mấy người có nhà, nếu như con gả đi còn không phải sẽ bị khinh bỉ sao?"
"Sao mẹ lại không hiểu chút đạo lý này chứ nhưng mẹ theo cha con nghèo cả đời rồi, không muốn để cho con lại giống như chúng ta. Nếu như tìm một người có điều kiện tốt hơn một chút thì sau này cũng cũng có thể thoải mái hơn một chút."
Mã Tú Quyên không phải là người ngại nghèo thích giàu, nhưng thích đều là ích kỷ.
Bà đương nhiên là hi vọng con gái có thể tìm một nhà khá giả, được sống một cuộc sống tốt, điểm ấy không gì đáng trách cả.
"Thật ra thì anh ấy cũng có cơ hội phát tài, nhưng anh ấy không muốn, muốn kiếm tiền dựa vào hai tay của mình." Tôn Lệ Lệ nói:
"Con chính là coi trọng điểm này của anh ấy."
"Hả? Cơ hội phát tài gì?"
"Anh ấy có một người em trai ở Trung Hải, nghe nói rất có tiền." Tôn Lệ Lệ nói:
"Nếu như có một ngày, cuộc sống của hai chúng ta không được như ý thì tìm em trai của anh ấy giúp đỡ, hẳn là có thể giúp đỡ được chúng con."
"Thật hay giả vậy? Có nhiều tiền không?"
"Anh ấy không nói tỉ mỉ về chuyện này, con cũng không để tâm lắm." Tôn Lệ Lệ nói:
"Nghe nói là rất có tiền, lái xe thể thao tại Trung Hải, ở biệt thự, không phải là thứ mà dân chúng như chúng ta có thể so sánh."
"Ở biệt thự sao, đúng là rất lợi hại."
"Mỗi lần nhắc tới em trai mình, anh ấy đều rất tự hào, có lẽ là rất khá." Tôn Lệ Lệ nói:
"Nhưng nếu như hai chúng con ở cùng nhau thì sau này sẽ cùng cố gắng, cuộc sống sẽ không tệ đâu, mẹ không cần lo lắng quá."
Mã Tú Quyên gật gật đầu, tuy Ngô Phi Dược nghèo một chút, nhưng cũng là một người đàng hoàng, nếu như con gái của mình theo cậu ấy, đoán chừng cũng sẽ không phải chịu thiệt thòi.
"Lão Mã, người làm mẹ như bà có thể có chút tầm nhìn được hay không, cẩn thận Lệ Lệ bị lừa."
Người nói chuyện, là một người phụ nữ trung niên, đang ngồi rửa bát ở tiệm cơm bên cạnh.
"Sao lại bị lừa được?"
"Bà suy nghĩ một chút xem, nếu như tên Ngô Phi Dược kia có em trai có tiền như vậy, cậu ta còn đi kéo hàng làm gì?"
Người phụ nữ tên là Trương Hồng Hà, là bà chủ tiệm cơm.
Trải qua thời gian dài, bà luôn muốn tác hợp con trai của mình và Tôn Lệ Lệ, nhưng vẫn luôn không thành công.
Mà trong khoảng thời gian này, Tôn Lệ Lệ lại rất thân thiết với Ngô Phi Dược, nên bà ta đã âm thầm lưu ý một chút, biết một chút tin tức liên quan tới Ngô Phi Dược.
"Ăn người tay ngắn, bắt người miệng ngắn, anh ấy có tay có chân, tại sao lại phải dựa vào sự giúp đỡ của người khác." Tôn Lệ Lệ nói.
"Đó là em trai của cậu ta, cũng không phải là người ngoài, cũng không phải là người lùn." Trương Hồng Hà nói:
"Dì thấy cậu ta chắc chắn là đang lừa dối cháu, cháu nên chú ý một chút, đừng để bị lừa. Kết hôn là chuyện cả đời, nên tìm hiểu rõ người ta trước đã. Dì thấy tiểu tử kia không được dịu dàng, nói không chừng sau này sẽ còn bạo lực gia đình."
------
Dịch: MBMH Translate