Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1554 - Chương 1552: Lão Versailles.

Chương 1552: Lão Versailles.
Chương 1552: Lão Versailles.
Chương 1552: Lão Versailles.




"Nói xấu sau lưng người khác cũng không phải là chuyện gì tốt." Tôn Lệ Lệ nói.

"Dì sao có thể nói xấu cậu ta được." Trương Hồng Hà nói:

"Rõ ràng chính là đang lừa gạt cháu, nếu như em trai của cậu ta thật sự có tiền như vậy thì tùy tiện nhấc tay cũng có thể giúp cậu ta. Cậu ta cũng không đến mức đi kéo hàng, mà cách ăn mặc cũng không giống kẻ có tiền."

"Lão Trương, bà nói rất đúng a!"

Các hàng xóng gần đó cũng ào ào phụ họa theo.

Bọn họ đều cho rằng Ngô Phi Dược đang ăn nói lung tung.

Dù sao loại chuyện này cũng đều rất thường gặp.

Tôi có một người anh em, tôi có một người anh trai...

Mọi việc như thế, tầng tầng lớp lớp.

Tổng kết mà nói thì chính là, tuy tôi rất nghèo nhưng người thân nhà tôi lại rất lợi hại.

Trên thực tế, chính là thân thích cực kỳ xa, nói vậy là để nâng thân phận của mình lên.

Nếu như truy cứu sâu thì đối phương sẽ lộ tẩy.

"Các người căn bản không hiểu Ngô Phi Dược, anh ấy không phải người như vậy... Người nào muốn đâm ngàn đao, dám mở đèn..." Tôn Lệ Lệ mắng một câu.

Mọi người ở đây cô một lời, tôi một câu, khuyên Tôn Lệ Lệ, bỗng chợt thấy đèn xe chiếu đến từ phía xa thì đều quay đầu theo bản năng, tránh mắt bị chói mù.

Nhưng rất nhanh, mọi người phát hiện, chiếc xe mở đèn kia vậy mà lại dừng lại trước mặt bọn họ!

Hơn nữa còn là chiếc xe thể thao!

Cho dù những người này đều là dân chúng bình thường, nhưng trông hình dáng xe cũng có thể đoán được không hề rẻ.

Nhất là Tôn Lệ Lệ, là một người chuyên rửa xe, biết rất nhiều loại xe.

Nhãn hiệu xe này hình như gọi là Bugatti.

Đúng lúc này, cửa xe mở ra, Lâm Dật và Ngô Phi Dược lần lượt xuống xe.

"Sao anh lại tới đây!"

Bình thường, hai người đều là lén lút, hiện tại anh ấy giương cờ đến đây, Tôn Lệ Lệ bị làm cho giật nảy mình.

Điều quan trọng nhất chính là, anh ấy lại ngồi xe đua tới!

"Em trai anh trở về, nói muốn gặp em, anh cũng ngăn không được nó nên hai bọn anh mới tới đây." Ngô Phi Dược thật thà nói.

Ánh mắt của mọi người đều đồng loạt rơi xuống trên người Lâm Dật.

Lại nhìn xe mà cậu lái một chút, hình như rất có tiền thì phải.

"Chào chị dâu." Lâm Dật cười chào hỏi.

Một tiếng chị dâu này của Lâm Dật khiến cho Tôn Lệ Lệ cảm thấy xấu hổ.

"Đừng gọi lung tung."

Lâm Dật nở nụ cười, cảm thấy người này cũng không tệ lắm, lập tức đưa rượu và thuốc đã mua qua.

"Lần đầu gặp mặt, em tùy tiện mua ít đồ."

Nhìn thấy Lâm Dật đưa rượu và thuốc ra, người xung quanh, đều nhìn mà sửng sốt một chút.

Ít nhất cũng phải hơn năm ngàn tệ.

Em trai của cậu ta thật sự có tiền như vậy sao?

"Những, những vật này quá quý giá, nhanh lấy về đi, chúng tôi không thể nhận được." Cha của Tôn Lệ Lệ, Tôn Liên Trung nói.

"Cũng không có bao nhiêu tiền, cứ cầm lấy đi." Lâm Dật miễn cưỡng nhét đồ qua.

Mặc dù không giao tiếp quá nhiều, nhưng nhìn hành động của mấy người cũng có thể nhìn hẳn là một người giản dị.

"Đây là em trai anh, Lâm Dật, trước đó anh có thường xuyên nói đến với em, mở công ty tại Trung Hải, là người có tiền đồ nhất trong đám người bọn anh."

"Chào cậu, chào cậu."

Tôn Lệ Lệ liên tiếp gật đầu, vẻ mặt có chút mất tự nhiên.

Đây là đặc điểm riêng của những người dân chúng bình thường, đều cảm thấy không thích ứng nhìn thấy nhân vật giống như Lâm Dật.

"Anh cũng thật sự là, đến đây sao lại không nói trước với em, xem em đang mặc cái gì này." Tôn Lệ Lệ oán giận nói.

"Nó không cho anh gọi điện, anh cũng không có cách nào cả."

Tôn Lệ Lệ u oán liếc Ngô Phi Dược một chút, sau đó lại cười nhìn về phía Lâm Dật.

"Lão đệ, cậu lái xe vào đi, tôi sẽ rửa xe cho cậu."

"Đừng đừng."

Lâm Dật vội vàng từ chối, "Sao có thể để chị rửa xe cho em được."

Anh trai như cha, chị dâu như mẹ, Lâm Dật vẫn hiểu chút đạo lý này.

Trước đó nói đến đây rửa xe cũng chỉ là nói đùa một chút mà thôi.

"Chuyện này có là cái gì, không cần chú ý nhiều như vậy."

"Vậy cũng không được, đây là quy củ."

"Cậu cũng đừng khách khí với chị..."

"Con gái, chúng ta thật sự không rửa được xe này." Tôn Liên Trung nói:

"Phải đến chỗ chuyên nghiệp để rửa, con nhìn màu sơn của nó xem, vừa nhìn liền biết là đồ tốt."

Trong mắt Tôn Liên Trung lộ ra vẻ si mê.

Cho dù là người đàn ông nào đều không thể chống cự lại mị lực của siêu xe.

Giống như bản thân mình ở bất kỳ độ tuổi nào đều có thể gặp phải LSP(*).

(*)Đây là một thuật ngữ internet của Trung Quốc. Nó thường không được sử dụng trong cuộc sống thực. Nó dùng để chỉ những người háo sắc.

"Tiểu tử, xe này của cậu hẳn là không rẻ, hẳn là hơn 10 triệu đúng không?"

"Ngạch..."

Lâm Dật dừng một chút, "Thêm con số không nữa."

"Thêm con số không nữa sao?" Tôn Liên Trung ngây ngẩn cả người, "100 triệu?"

"120 triệu."

Tê _ _

Người xung quanh đều hít vào một ngụm khí lạnh.

"Xe này đắt như thế?"

"Xe cũng không đắt tiền lắm, chủ yếu là số lượng, chỉ có một chiếc như vậy, cho nên mới đắt một chút."

"Cả thế giới chỉ có một chiếc..."

Người xung quanh đều dùng một loại ánh mắt khác để nhìn Lâm Dật.

Lúc này mới phát hiện, người em trai này của Ngô Phi Dược thật không phải người bình thường.

Nếu không cũng mua không nổi xe tốt như vậy.

"Xe tốt như vậy, chúng tôi thật sự không rửa nổi, cũng không dám làm cho cậu."

"Thật ra cũng không có bao nhiêu tiền."

Há miệng ra chính là lão Versailles.

Bởi vì Lâm Dật và Ngô Phi Dược đến, Tôn Lệ Lệ bị đưa ra ngoài.

Bọn họ vốn định tìm một chỗ ngồi một chút để nói chuyện, nhưng đây lại là vùng ngoại thành, không có mấy chỗ như quán cafe.

Nhưng Tôn Lệ Lệ cũng rất gần gũi, mời Lâm Dật ăn kem que, trò chuyện với nhau rất vui vẻ, cho đến hơn mười giờ đêm, mới lái xe trở về.

Lâm Dật cũng chuẩn bị trở về báo cáo tình huống.

Sáng sớm hôm sau, Lâm Dật mơ mơ màng màng thì bị Kỷ Khuynh Nhan đánh thức.

"Lúc này mới mấy giờ a."

"Đều đã hơn tám giờ, đoán chừng cơm cũng đã làm xong rồi." Kỷ Khuynh Nhan vội vã mặc quần áo.

"Làm xong thì làm xong thôi, đợi lát nữa anh sẽ xuống ăn."

Lâm Dật trở mình, chuẩn bị tiếp tục ngủ.

"Nếu như anh còn không đứng dậy thì mẹ Vương sẽ mắng người, tới nhấc ổ chăn của anh đó."

"Không có việc gì, bà ấy không dám nói anh, cũng chỉ có thể mắng anh thôi."

Kỷ Khuynh Nhan che miệng cười rộ lên, "Vậy thì cũng phải dậy, hôm nay còn có rất nhiều chuyện đang chờ lấy hai chúng ta đây."

"Em không phải đã hẹn với Ngưng Nguyệt đi xem áo cưới và Tú Hòa rồi sao."

“Em ấy hôm nay có việc, chúng em đã hẹn ngày mai."

Kỷ Khuynh Nhan vén tóc, "Hôm nay chúng ta sẽ đi xem phòng, nếu có thời gian thì buổi chiều sẽ đi xem quần áo, đừng làm chậm trễ thời gian nữa, nhanh lên một chút."

"Vậy anh không ăn sáng nữa, chờ sau khi em cơm nước xong xuôi thì anh sẽ đi cùng."

"Nếu như anh mà còn không dậy, em sẽ gọi mẹ Vương lên nhấc lên ổ chăn của anh."

"Ai ai ai, em sao lại như vậy chứ."

Lâm Dật không tình nguyện rời giường, sau đó đi rửa mặt ăn cơm, rồi đi ra ngoài với Kỷ Khuynh Nhan, đi đến chỗ bán nhà tại Quốc Tế Vân Sơn Quảng Châu.

"Em có xem qua trên mạng, cảm thấy vị trí ở đây thật không tệ." Kỷ Khuynh Nhan kéo cánh tay Lâm Dật, "Anh lại đi xem một chút, nếu như không có ý kiến gì thì chọn cái này."

"Đi thôi."

Trước cửa chỗ bán phòng, hai người đẩy cửa vào.

Người trong đại sảnh, đều quay đầu theo bản năng.

Nhưng tại lúc này, chợt truyền đến một giọng nói nghi ngờ.

"Lâm Dật?"

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment