Chương 1554: Chúng Tôi Muốn Xem Biệt Thự Một Chút.
Chương 1554: Chúng Tôi Muốn Xem Biệt Thự Một Chút.
"Anh nói cũng đúng, anh trai trong nhà bình thường đều thích sĩ diện, không giống em trai em gái, đều yên tâm thoải mái khi cầm đồ của anh."
"Không phải sao." Lâm Dật nói:
"Nhờ có Kỷ Khuynh Nhan em, nếu em mà là Elon Musk, nó sẽ bắt em lấy tên lửa làm của hồi môn cho nó luôn cũng không chừng."
Kỷ Khuynh Nhan cười ra tiếng, cảm thấy vẫn là Lâm Dật hiểu rõ Quách Ngưng Nguyệt.
Cô ấy còn thật sự có thể làm ra chuyện này.
"Vậy anh định mua nhà rộng bao nhiêu?"
"Ừm. . ." Lâm Dật nói thầm một chút, "Nhà ba phòng hơn một trăm m2 hai phòng ngủ một phòng khách, nếu không có hài tử cũng không ở được."
"Hơn 100 m2 có phải là có chút nhỏ hay không? Mua cái lớn một chút?"
"Đối với dân chúng bình thường thì nhà như vậy đã lớn rồi, lớn nữa thì có chút xa xỉ, đoán chừng anh ấy cũng sẽ không muốn." Lâm Dật nói:
"Hơn nữa hôm nay chúng ta cũng chỉ là đến xem, cũng không nhất định mua, chủ yếu vẫn là mua biệt thự của làm hồi môn."
"Đúng vậy."
Một hàng ba người, đến tòa nhà ba năm, nhưng nhìn vẻ mặt cả hai người thì hình như cũng không hài lòng lắm.
Cho dù là khu thiết kế nhỏ hay là địa lý vị trí, cảm giác đều kém một chút.
Khiến cho hai người phủ định ở trong lòng.
"Được rồi, không xem nữa." Lâm Dật nói.
Chu Bình phía sau ngơ ngác một chút, "Hai vị không tính xem nữa sao?"
"Cảm thấy vị trí không tốt lắm, nên không xem nữa."
"Tiên sinh, là như vậy, so với năm một và hai thì nhà thuộc năm ba này quả thực kém một chút về vị trí địa lý, nhưng không cần so sánh với tiểu khu khác, như vậy đã vô cùng tốt rồi." Chu Bình nói:
"Hơn nữa, hiện tại còn là phòng theo năm, giá cả vô cùng thực tế, vừa rồi tôi đã xem kĩ, tổng cộng chỉ còn hai mươi mấy căn. Nếu như bỏ lỡ cơ hội lần này thì có lẽ thật sự mua không được nhà như vậy nữa đâu."
"Không sao cả, chúng tôi đi xem mấy căn còn lại một chút."
Nói xong, Lâm Dật mang theo Kỷ Khuynh Nhan, đi về phía hai cái bàn cát khác.
Cùng lúc đó, Dương Liễu và bạn trai của cô Đỗ Ninh, đang xem nhà trước một bàn cát.
Bởi vì cô chính là nhân viên tiêu thụ ở chỗ này, rất nhanh đã chọn lựa ra mấy căn có giá cả đặc biệt tốt.
Nhưng tâm tư của Đỗ Ninh dường như không ở trên việc chọn nhà, trong đầu tất cả đều là khí chất đoan trang của Kỷ Khuynh Nhan.
"Bạn học của em làm nghề gì?"
Đỗ Ninh có chút buồn bực, điều kiện cũng bình thường, sao có thể tìm được bạn gái xinh đẹp như vậy?
"Anh ấy là cô nhi, lớn lên ở cô nhi viện." Dương Liễu nói:
"Đại học học Khoa học tự nhiên Trung Hải, sau khi tốt nghiệp thì không có liên hệ."
Dương Liễu cũng không có phát hiện ra ý tứ của Đỗ Ninh trong lời nói, mà nói tiếp:
"Lấy bằng cấp của anh ta, tại Trung Hải cũng là mù chữ, nhất định là không sống được nữa, cho nên mới chạy về Quảng Châu. Nhưng anh ta có thể tới đây mua nhà, cũng khiến cho em cảm thấy khá ngạc nhiên, dù sao Vân Sơn Quốc Tế là tiểu khu cấp cao, người bình thường đều mua không nổi."
Vừa nghĩ tới Lâm Dật, Dương Liễu liền có chút thổn thức.
Cũng may năm đó mình viết thư tình mà anh ta không đồng ý, cũng coi là thành toàn cho mình.
Xã hội bây giờ hiện thực như thế, nếu như không có cha mẹ trợ giúp, muốn muốn mua nhà là chuyện không thể.
Nhìn lại bạn trai Đỗ Ninh của mình, mặc dù không đẹp trai như Lâm Dật, nhưng điều kiện của gia đình rất không tệ.
Không chỉ lái xe hơn một triệu xe, còn có tiền đặt cọc nhà hơn 200 m2, điều này còn quan trọng hơn giá trị nhan sắc.
"Cô nhi sao?"
Đỗ Ninh nói:
"Không có cha mẹ giúp đỡ mà dám đến đây mua phòng ốc sao?"
"Em đoán bọn họ cũng chỉ là đến xem, lát nữa sẽ đi, loại tiểu khu cấp cao này không thích hợp với bọn họ. . . A, sao các người lại tới đây?"
Còn chưa nói xong, Dương Liễu nhìn thấy Lâm Dật cùng Kỷ Khuynh Nhan đang đi về phía mình, khiến cô có vẻ ngoài ý muốn.
Nhà một kỳ đều thuộc nhà giàu, diện tích nhỏ nhất cũng là 98 m2, mà đã bán với giá 43800 một mét vuông, cũng không phải nhà mà dân chúng bình thường có thể mua nổi.
"Chẳng lẽ tôi không thể tới sao?"
"Tôi không có ý đó, chủ yếu là nơi này đều là cho nhà giàu, về mặt giá cả không rẻ như nhà ba kỳ, người tới đây xem bình thường đều không thiếu tiền."
"Ý của cô là tôi thiếu tiền?"
Dương Liễu ngơ ngác một chút, sau đó cười cười.
Phát hiện lời nói của mình quả thật có chút không đúng.
Tuy giai cấp của hai người đang chậm rãi kéo ra, nhưng cho dù nói thế nào đều là bạn học, nên giữ cho nhau chút thể diện.
"Tôi không phải có ý đó, chẳng qua là cảm thấy giá nhà ở đây tương đối cao hơn so với nhà ba kỳ. Nếu như dự tính chưa đủ thì nên sang bên kia xem mới đối tốt." Dương Liễu nói:
"Nếu có thể mua được nhà giá thấp, lại có thể hưởng thụ sự phục vụ của bất động sản Vân Sơn Quốc Tế, một công đôi việc."
"Vậy thật sự là phải cảm ơn cô rồi."
Lâm Dật không có quan tâm đến Dương Liễu, mà mang theo Kỷ Khuynh Nhan bắt đầu đi dạo xung quanh.
"Tiên sinh, nhà một kỳ đều là những căn có diện tích vừa và lớn, có 98m2 đến 328 m2, anh muốn mua nhà rộng bao nhiêu, tôi có thể giới thiệu cho các người một chút."
"150-160 m2, ba phòng ngủ một phòng khách, nam bắc thông thấu, có căn nhà như này không."
"Có có."
Chu Bình lấy một quyển sách tuyên truyền qua, tìm mấy căn nhà phù hợp với điều kiện mà Lâm Dật đưa ra.
"Tiên sinh, đều ở chỗ này."
Lâm Dật tiếp nhận tập sách, rồi cùng nghiên cứu với Kỷ Khuynh Nhan.
Nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của hai người, Dương Liễu và Đỗ Ninh đều có chút ngoài ý muốn.
Chẳng lẽ lại còn thật sự muốn mua?
Bọn họ có thể mua nổi sao?
Không thể nào.
Hai người đã không còn tâm trạng xem nhà của mình nữa, đều đem ánh mắt dừng lại ở trên người Lâm Dật và Kỷ Khuynh Nhan.
Hơn nữa Chu Bình cũng giống như vậy, không nghĩ tới tùy tiện tiếp khách hộ, lại còn thật sự có mục đích mua nhà.
"Tiên sinh, nữ sĩ, cảm thấy mấy phòng nhỏ này thế nào? Có vừa ý hay không, tôi sẽ giới thiệu chi tiết cho các người một chút."
"Không cần đâu, để chúng tôi tùy tiện xem là được."
"A a, được."
"Này, đúng là lãng phí cảm tình của em." Dương Liễu nói:
"Biết giả bộ đó, em còn tưởng rằng thật sự muốn mua nhà, chúng ta đừng quan tâm đến bọn họ nữa, tiếp tục xem nhà của chúng ta đi."
"Được."
"Biệt thự của các người ở đâu, chúng tôi muốn đi xem."
“Xem biệt thự sao?"
Bọn người Chu Bình và Dương Liễu đều ngây ngẩn không nói nên lời.
Nhà bình thường cũng không mua nổi, thế mà còn muốn xem biệt thự, định lấy người khác ra làm trò tiêu khiển sao?
"Hai người đây là định xem biệt thự sao?" Chu Bình hỏi theo bản năng.
Trên thực tế, anh không quá nguyện ý mang hai người đi qua.
Ý nghĩ của anh cũng giống như Dương Liễu.
Để cho mình mang đi xem biệt thự chính là chuyện lãng phí thời gian a.
"Ừm, muốn đi qua nhìn một chút."
"Khu triển lãm biệt thự ở tầng hai, nếu như hai vị muốn xem, tôi có thể mang hai người đi lên."
"Đi thôi, đi qua nhìn một chút."
Lâm Dật còn có chút ấn tượng, trước đó mua nhà cho Trầm lão đại tại Trung Hải thì khu triển lãm biệt thự có vẻ như cũng ở tầng hai.
Không nghĩ tới Quảng Châu cũng giống như vậy.
Chu Bình không có cách nào khác, khách hàng đưa ra yêu cầu, cho dù mình không nguyện ý, cũng phải dẫn người ta đi lên xem một chút.
Thật sự là đủ xui xẻo.
"Lâm Dật, chúng ta đều là bạn học, hiểu rõ tình huống của nhau, anh đừng làm chậm trễ thời gian của tổ trường chúng tôi nữa."
Dương Liễu cũng đã nhìn ra, tổ trưởng không muốn mang bọn họ đi lên, chỉ là hoàn toàn bất đắc dĩ mà thôi.
Cho nên cô muốn đứng ra nói giúp anh một câu.
"Có chút thời gian thì nên đi xem những căn nhà còn lại đi, không cần thiết phải diễn những thứ này ở trước mặt tôi đâu."
------
Dịch: MBMH Translate