Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1563 - Chương 1561: Nở Mày Nở Mặt.

Chương 1561: Nở Mày Nở Mặt.
Chương 1561: Nở Mày Nở Mặt.
Chương 1561: Nở Mày Nở Mặt.




Nghe thấy Khúc Băng khẳng định, hai người hận không thể tìm một chỗ để chui vào.

Vốn cho là bọn họ là muốn trèo cao, không nghĩ tới người trèo cao lại là phía bên mình.

"Lâm tiên sinh, thực sự xin lỗi." Khúc Băng vén tóc, nói xin lỗi:

"Hai người này chỉ là nhân vật râu ria của Khúc gia, có rất nhiều chuyện không nói với bọn họ cho nên mới gây ra trò cười kiểu này."

"Không sao cả, chuyện kết hôn quan trọng hơn." Lâm Dật rộng lượng phất phất tay, "Bên trong vẫn thuận lợi chứ?"

"Đều rất tốt, còn đang chơi game đây."

"Vậy là được rồi, về phần những người khác, thì bảo bọn họ đến từ chỗ nào thì trở lại chỗ đó đi."

"Ừm vâng, tôi sẽ xử lý."

Sau khi lên tiếng, Khúc Băng quay đầu nhìn Khúc Thục Lan và Khúc Hà, "Cô nhỏ, cô ba, nếu như các người không có việc gì thì lên xe trước đi, đợi lát nữa sau khi kết thúc sẽ đến khách sạn."

Bị Khúc Băng gọi là nhân vật râu ria, hai người càng thêm xấu hổ, lặng lẽ về tới trong xe.

"Thục Lan, lần này chúng ta đã nhìn lầm, anh của Quách Ngưng Nguyệt rốt cuộc là làm nghề gì, thế mà có tiền như vậy."

Vừa nghĩ tới tràng cảnh lúc nãy, Khúc Hà vẫn còn sợ hãi.

Không nói về vòng quan hệ của cậu ta, chỉ là một căn biệt thự này thôi cũng đã mấy trăm triệu rồi.

"Tôi cũng không biết." Khúc Thục Lan nói: "Vừa rồi thật sự là quá mất mặt."

Nghĩ đến đây hai người lại cảm thấy càng thêm quẫn bách.

Giống như Khúc Băng nói, hai người chỉ là nhân vật râu ria, không ai sẽ nói những thứ này với mình.

"Nhưng chị là cô ruột của Huyên Hách, chẳng lẽ họ cũng không nói những chuyện này cho chị sao?"

Khúc Thục Lan lắc đầu, "Đêm qua chị vừa xuống phi cơ, tất cả người trong nhà đều bận rộn chuyện kết hôn, không ai nói với chị những chuyện này cả."

"Nhìn xem việc này đã nháo thế nào kìa, mất hết mặt mũi rồi."

"Mất chút mặt mũi cũng không tính là gì." Khúc Thục Lan nói:

"Nhà bọn họ có tiền như vậy, sau này nhất định có thể trợ giúp Khúc gia, cuộc sống tương lai sẽ càng ngày càng tốt. Nhưng mà tên nhóc Huyên Hách kia quá đơn thuần, người làm cô này phải giúp nó một tay."

Khúc Hà quay đầu nhìn bà ta, "Chị muốn làm gì?"

"Người đàn ông kia không phải đã nói rằng biệt thự này là cậu ta mua làm của hồi môn cho Quách Ngưng Nguyệt sao. Hiện tại nó đã tiến vào cửa Khúc gia, biệt thự này đương nhiên phải sang tên danh nghĩa của Khúc gia, đợi lát nữa có cơ hội tôi sẽ đi tìm cô ta nói chuyện, phải mau chóng thay tên."

"Như vậy không tốt lắm đâu, người ta có tiền như vậy, lực lượng của chúng ta không đủ."

"Có tiền thì thế nào, đến Khúc gia chúng ta thì tất cả mọi thứ của nó đều là của Khúc gia. Tất cả đều phải được bàn giao, không có chút quan hệ nào với việc nhà cô ta có tiền hay không."

"Chị nói cũng đúng." Khúc Hà nói:

"Người đã vào nhà chúng ta, tất cả mọi thứ của nó đương nhiên cũng là của Khúc gia chúng ta."

"Nhưng bây giờ hình như không có cơ hội, đợi lát nữa đến khách sạn rồi nói sau."

"Đến lúc đó chị nhớ mang theo em, con trai em sang năm cũng kết hôn, em cũng phải học những thủ đoạn này một ít."

"Việc nhỏ, nhất định sẽ sắp xếp rõ ràng."

Phong ba bên ngoài biệt thự, bởi vì có Khúc Băng ra mặt nên đã kết thúc rất nhanh.

Lâm Dật cũng không để hai người phụ nữ kia ở trong lòng, nhà ai mà không có mấy thành phần họ hàng thích gây rối.

Không đến một giờ, công việc đón dâu kết thúc, Quách Ngưng Nguyệt được Khúc Huyên Hách ôm ra, chuẩn bị lên xe đi đến khách sạn.

Nhìn Quách Ngưng Nguyệt mặc Tú Hòa màu đỏ, ánh mắt của Lâm Dật và Ngô Phi Dược đều rơi xuống trên người của cô.

Lâm Dật chợt nhớ tới lời nói trước đó của Kỷ Khuynh Nhan.

Cho dù bản thân mình có đẹp thế nào cũng không sánh nổi cô dâu mặc áo cưới.

Hiện tại xem ra, thật sự đúng là như thế.

Lúc trước vẫn cho là em ấy chỉ là một đứa trẻ, yêu thương chiều chuộng nó hết mực, nhưng khi em ấy mặc bộ quần áo này, yến yến vu quy, từ nay về sau đã là người lớn rồi.

Sẽ không còn thuộc về mình nữa.

Ngô Phi Dược quay đầu, lại lau nước mắt.

Lâm Dật thì cúi đầu, dùng động tác này để che dấu tâm trạng của mình.

"Thả em xuống trước."

Quách Ngưng Nguyệt nhỏ giọng nói, sau đó nhắc váy, đi về phía Lâm Dật và Ngô Phi Dược.

Chỉ đứng cách nhau có mấy mét, nước mắt của Quách Ngưng Nguyệt không biết đã chảy xuống từ bao giờ.

Trong ấn tượng của cô, hai người anh trai của mình xưa nay đều là người không biết khóc, cô chịu không nổi hình ảnh như vậy.

"Anh."

Một tay Quách Ngưng Nguyệt ôm lấy Lâm Dật, một cái tay khác ôm lấy Ngô Phi Dược, cũng không thèm quan tâm tới hình tượng cô dâu của mình, oa oa khóc lớn.

Kỷ Khuynh Nhan và Hà Viện Viện tiến lên, vội vàng kéo Quách Ngưng Nguyệt ra.

Sắp tới khách sạn rồi, nếu như còn khóc thì sẽ trôi hết lớp trang điểm, cũng không có thời gian trang điểm lại.

"Đi thôi, anh đi trước mở đường cho em, khiến cho em xuất giá thật nở mày nở mặt."

Nói xong, Lâm Dật và bọn người Tần Hán lần lượt lên xe của mình.

Tiếng gầm rú của động cơ Voice Night khiến cho tất cả mọi người chú ý tới chỗ phi phàm của chiếc siêu xa giá trị quá hơn triệu này.

Xe Lâm Dật đi đầu, bọn người Tần Hán theo sát phía sau, một đường lái về phía khách sạn lái.

Trên đường cái, nhìn thấy hai hàng xe đua siêu cấp, hộ tống chiếc Rolls-Royce Phantom ở giữa, tất cả xe cộ đều ào ào né tránh, đừng nói là đụng phải người ta, nhìn đội hình xa hoa này đã biết là tốn không ít tiền rồi.

Đến trước cửa khách sạn, còn có một nghi thức đơn giản, mất khoảng tầm mười mấy phút. Mọi người lục tục đi vào khách sạn, chuẩn bị bắt đầu buổi lễ.

Kỷ Khuynh Nhan, Hà Viện Viện còn có Điền Nghiên, cùng nhau đi vào phòng thay đồ, giúp đỡ Quách Ngưng Nguyệt mấy chuyện như trang điểm thay quần áo.

Mà bọn người Lâm Dật ngồi trước bàn ăn trong góc, vừa chém gió vừa giết thời gian.

Đúng lúc này, Khúc Thục Lan và Khúc Hà đi ra từ trong thang máy, sau đó nhìn ra bốn phía.

"Phòng trang điểm của khách sạn ở đâu?" Khúc Thục Lan nói thầm.

"Chị tìm phòng trang điểm làm gì? Chẳng lẽ muốn đi nhìn một chút sao?"

"Tôi đến tâm sự với nó những việc này, sau này sẽ là người Khúc gia, đương nhiên cần phải nói rõ những quy củ này cho cô ta biết mà chuẩn bị."

Hai mắt Khúc Hà tỏa sáng, tâm trạng không khỏi kích động.

Những năm gần đây, bản thân mình vẫn luôn dựa vào sự trợ giúp của Khúc gia mới có thể có cuộc sống hôm nay.

Nếu như lặng lẽ giúp bọn họ tranh thủ được lợi ích lớn như vậy, sau này nhất định sẽ xem trọng mình hơn một chút.

Mà lại, cuộc sống của mình tốt hay xấu đều cùng một nhịp thở với Khúc gia, có thể nói là có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục.

Nếu như Khúc gia mượn cơ hội này để phát triển tốt thì điều kiện của mình, cũng có thể nâng cao một bước.

Chuyện như vậy đúng là rất cần thiết!

Mà suy nghĩ của Khúc Hà cũng là suy nghĩ của Khúc Thục Lan.

Bởi vì bà ta cũng ăn bám trên người cha của Khúc Huyên Hách mới có thể có cuộc sống hôm nay.

Cho nên bà ta hi vọng tương lai Khúc gia sẽ càng ngày càng tốt, như vậy thì cuộc sống của mình cũng sẽ càng tốt hơn.

Tuy suy nghĩ rất tốt đẹp, nhưng trong lòng Khúc Hà vẫn còn có chút lo lắng âm thầm.

"Chị Lan, lỡ như anh của nó không cao hứng thì phải làm sao? Tôi cảm thấy người đàn ông kia không phải người dễ chọc." Khúc Hà khó xử nói:

"Điều kiện của người ta cao hơn chúng ta nhiều lắm."

"Tốt thì có làm được cái gì?" Khúc Thục Lan không quan tâm lắm:

"Con gái gả đi như tát nước ra ngoài, về sau nhà bọn họ cũng là hậu thuẫn của Khúc gia, phải giúp đỡ Khúc gia phát triển lớn mạnh."

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment