Chương 1560: Hai Con Gà Rừng.
Chương 1560: Hai Con Gà Rừng.
"Anh cả, sao hai người lại sao khóc."
Kỷ Khuynh Nhan vội vàng đưa khăn giấy tới.
Đây là nàng trước đó không nghĩ tới, chỉ cảm thấy Triệu Toàn Phúc sẽ không thích ứng, không nghĩ tới hai người bọn họ cũng như vậy.
"Lúc bọn họ đến còn thua một tuổi, nhưng anh là người nhìn nó lớn lên, không có nghĩ rằng, chỉ chớp mắt thành đã thành cô gái lớn và cũng đến lúc lấy chồng."
Ngô Phi Dược vô cùng chiều chuộng Quách Ngưng Nguyệt.
Nếu như không phải vì Quách Ngưng Nguyệt, anh cũng không có khả năng ngồi năm năm tù.
Mặc dù trong quá trình lớn lên Lâm Dật và Quách Ngưng Nguyệt rất hay cãi nhau, nhưng tình cảm giữa hai người còn thân hơn anh em ruột.
Có lẽ tại lúc mới bắt đầu, hai người bọn họ cũng đều không nghĩ tới, mình sẽ như này.
"Em dâu, ba mẹ anh đã lớn tuổi rồi, em đi lên xem một chút đi, nhà mẹ đẻ không thể không có người ở đó được." Ngô Phi Dược nói.
"Được, để em đi lên xem một chút."
"Anh cả, lão Lâm, hai người là đàn ông đó, đây chính là cái hình thức gì vậy."
Tần Hán cười toe toét đưa hai điếu thuốc tới, hai người lần lượt nhận, tâm tình có chút phức tạp.
Phần lớn họ hàng thân thuộc của nhà chồng đều đi theo Khúc Huyên Hách vào biệt thự, chuẩn bị đón dâu.
Nhưng Khúc Thục Lan và Khúc Hà thì ở lại bên ngoài, đứng cách đó không xa, nhìn Lâm Dật với vẻ dò xét.
"Người đàn ông kia là người nào, sao Huyên Hách vừa xuống xe đã chào hỏi cậu ta rồi." Khúc Thục Lan nói ra.
"Hình như là anh trai của Quách Ngưng Nguyệt."
"Người thân Khúc gia chúng ta nhiều như vậy lại không đi chào hỏi cùng người trong nhà, sao có thể đi chào hỏi với anh trai người phụ nữ kia chứ."
"Chuyện này còn cần phải hỏi sao, chắc chắn đã bị người ta bắt lấy rồi." Khúc Hà nói:
"Lúc này còn chưa xuất giá mà đã xem người nhà cô ta ở vị trí thứ nhất, sau này nếu như là kết hôn, đoán chừng sẽ không coi Khúc gia ra gì, không đến mấy năm, chút tài sản ấy hẳn đều bị người phụ nữ kia lấy đi!"
Trong lòng hai người đều đầy những suy nghĩ xấu xa.
Bởi vì bọn họ đều dựa vào cha của Khúc Huyên Hách mới có thể sống được tới ngày nay.
Nếu như không có Khúc gia viện trợ và trợ giúp, không biết đã trải qua dạng cuộc sống gì nữa.
Cho nên không thể để xảy ra chuyện như vậy được, nếu không bọn họ sẽ xong mất.
"Đi thôi, đi qua nói chuyện với người đàn ông kia, đừng tưởng rằng em gái của cậu ta kết hôn với Huyên Hách thì sau này có thể làm mưa làm gió." Khúc Thục Lan nói:
"Tâm tình tốt có thể thưởng cho bọn họ một chút, nếu như tâm tình không tốt, thì bảo bọn họ lăn xa một chút!"
"Hiện tại sẽ đi qua."
Bọn người Lâm Dật đang hút thuốc lá, thuận tiện chờ nghi thức đón dâu hoàn tất, sau liền đó có thể đi khách sạn rồi.
Nhưng tại lúc này, Khúc Thục Lan và Khúc Hà đi tới.
Ngô Phi Dược quan sát hai người một chút, vừa cười vừa nói:
"Hai vị là họ hàng nhà chồng đúng không."
Hai người Khúc gia nhìn qua Ngô Phi Dược nhưng hoàn toàn không có phản ứng đến anh, mà nhìn về phía Lâm Dật.
"Cậu là anh trai của Quách Ngưng Nguyệt?"
Lâm Dật vốn dĩ cũng không xem hai người ra gì, nhưng nghe giọng điệu của Khúc Thục Lan quả thực không thích hợp.
Kết hôn là ngày vui, không nói bảo người ta phải tất cung tất kính, nhưng người của hai nhà vẫn là phải khách sáo với nhau một chút.
Mới tới đã dùng giọng điệu chất vấn để nói chuyện, đây là có ý gì?
Ba người Tần Hán bên cạnh cũng cảm thấy hai người phụ nữ này không thích hợp, cũng dời sự chú ý qua người bọn họ.
"Các người có việc gì sao?"
"Quả thật có chút chuyện, muốn nói rõ với các người sớm."
Hai tay Khúc Thục Lan khoanh trước người, nói:
"Bỏ ra nhiều tiền, làm lớn phô trương như thế, các người cảm thấy có ý gì đây? Không cảm thấy phô trương lãng phí sao?"
"Ừm hả?"
Lâm Dật ngây ngẩn cả người, những người khác cũng ngây ngẩn cả người.
Hai người kia có phải bị bệnh hay không?
"Lãng phí hay không thì có liên quan gì đến hai người."
"Cái gì gọi là không liên quan đến chúng tôi!"
Thấy Lâm Dật dùng loại thái độ này để nói chuyện với mình, Khúc Thục Lan lập tức tức giận.
"Tiền thuê biệt thự, tiền taxi, tất cả đều là của Khúc gia chúng tôi, ít nhất cùng phải hơn 300 ngàn. Các người sao có thể đưa ra loại yêu cầu quá phận này chứ!"
"Cậu có phải cho là, em gái mình leo được lên Khúc gia thì đám gà chó các người cũng đắc đạo thăng thiên rồi? Tôi nói cho các người biết, chỉ cần còn có những người hiểu chuyện như chúng tôi ở đây thì các người đừng mong đạt được mục đích. Chúng tôi sẽ không để cho các người mang đi một phân tiền nào của Khúc gia đâu!" Khúc Hà nói.
Đối mặt với sự chỉ trích luôn mồm của hai người, mấy người tham gia hôn lễ còn lại của Khúc gia cũng đều không nói gì.
Bọn họ cũng không coi trọng cuộc hôn nhân này, dù sao môn không đăng hộ không đối.
Hơn nữa còn tiến hành một buổi hôn lễ phô trương lãng phí, hơn phân nửa là có tâm tư khác.
Nhân cơ hội này, nói cho rõ ràng ra cũng là lựa chọn tốt.
Lâm Dật bị hai người nói như súng máy làm cho mơ hồ.
Cảm thấy như hai con gà rừng, lẩm bẩm không ngừng, không khác gì bệnh tâm thần.
"Các người nói, biệt thự và xe đều là Khúc gia các người dùng tiền thuê sao?"
"Không phải vậy thì sao, chẳng lẽ của nhà các người?" Khúc Thục Lan tiếp tục chỉ trích: "Các người mua nổi à!"
"Tên nhóc Khúc Huyên Hách cũng không tệ, nhưng tại sao lại có thể có loại họ hàng thiểu năng trí tuệ như mấy người được chứ?" Lâm Dật nói:
"Chẳng lẽ bọn họ không có nói cho các người biết về mọi chuyện đã xảy ra sao?"
"Tôi mặc kệ là đã xảy ra chuyện gì, tôi chính là muốn nói cho cậu biết, tôi hiểu mấy tính toán nhỏ nhặt của cậu, đừng hòng qua mặt tôi!" Khúc Thục Lan nói:
"Mặc kệ nói thế nào, Khúc gia chúng tôi cũng là gia đình giàu có, đãi cát trên sóng lớn nhiều năm như vậy, có dạng thiêu thân gì mà chưa thấy qua sao. Một tên nhóc còn chưa đủ lông cánh như cậu còn muốn tính kế Khúc gia chúng tôi, cậu suy nghĩ nhiều rồi!"
Lâm Dật hoạt động cổ tay một chút, cảm giác tay có chút ngứa.
Nhưng tại lúc này, Ngô Phi Dược cản anh lại, xụ mặt nói:
"Tôi nói cho các người biết, biệt thự này là do em trai của tôi mua, làm của hồi môn cho em gái tôi, còn có những xe này đều là bạn bè của nó, từ Trung Hải qua đây để ủng hộ. Chuyện này không có bất cứ quan hệ nào với Khúc gia các người, xin các người hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra rồi lại nói tiếp!"
Tê!
Người nhà chồng tới tham gia hôn lễ đều bị giật nảy mình.
Biệt thự là cậu ta mua!
Những xe này đều là của bạn bè cậu ta!
Khúc Thục Lan và Khúc Hà cũng ngây ngẩn cả người.
Anh trai của cô dâu thế mà lại có tiền như vậy?
"Cậu, cậu sao có thể có tiền như vậy!"
"Tại sao lại không thể?" Lâm Dật nói:
"Lấy chút tiền đó của Khúc gia các người còn chưa đủ cho tôi mua chiếc xe đâu, lại còn nói em gái tôi nhìn tiền bên trong nhà các người?"
Hai người liếc nhau một cái, có chút không biết làm sao.
Tình trạng lúng túng này khiến cho hai người không biết nên kết thúc cuộc nói chuyện này như thế nào.
"Hai người đang làm gì vậy!"
Ngay tại lúc bầu không khí như ngưng lại, thì một giọng nói đột nhiên vang lên.
Là chị gái của Khúc Huyên Hách, Khúc Băng, đi ra từ trong biệt thự.
Cô vốn dĩ đang bận rộn chuyện đón dâu bên trong thì chợt nghe có người nói, anh trai cô dâu cãi nhau với người nhà chồng nên vội đi ra xem xét, thì phát hiện là hai người bọn họ!
"Băng Băng tới."
Nhìn thấy Khúc Băng, hai người chạy lên đón tiếp.
"Đây là có chuyện gì, người đàn ông này nói, biệt thự là cậu ta mua, xe đều là của bạn bè cậu ta, là thật sao?"
"Không phải vậy thì sao, không phải do anh ấy mua thì chẳng lẽ là các người mua à?" Khúc Băng lạnh lùng đáp lại.
------
Dịch: MBMH Translate