Sau hai giờ, Đinh Khiết tới chỗ Lâm Dật.
"Tiên sinh, xe đã chuẩn bị xong xuôi. Linh kiện có thể lắp đã lắp toàn bộ, còn một bộ phận phức tạp cũng đã đưa lên xe vận tải."
"Được, phiền các cô rồi."
Lâm Dật đứng dậy đi ra ngoài, ngồi lên Koenigsegg của mình, dẫn đường cho tài xế lái xe tải đi về phía bãi cát Nguyệt Lượng Loan.
"Các người đừng nên đi đấy, nếu không thì chơi mất vui." Lâm Dật nhếch miệng cười ác, tự nhủ.
…
Bãi cát Nguyệt Lượng Loan.
Lâm Dật rời đi không bao lâu, người trên bờ cát dần tản ra, tiếp tục đi dạo bờ biển.
Nhóm Lữ Phi đang nâng cốc chè chén, bên cạnh đã có vài chai rỗng, vui sướng dưới ngày hè chói chang.
"Tiểu Băng, 1664 độ cồn không nhiều, em uống một ly đi." Lữ Phi cười nói.
"Không muốn uống." Khúc Băng lạnh nhạt nói.
"Tiểu Băng, mọi người ra ngoài chơi chính là để thoải mái, cậu nghiêm mặt như vậy làm gì?" Từ Lộ hỏi.
"Cậu không phải vẫn còn nghĩ đến anh chàng shipper kia chứ?"
"Tớ không nghĩ đến anh ta, chẳng qua cảm thấy cách làm của Lữ Phi không đúng lắm, thật thiếu tôn trọng người khác."
"Anh không tôn trọng cậu ta sao?" Lữ Phi tỏ vẻ vô tội nói.
"Rõ ràng chính cậu ta ra vẻ ta đây trước mặt anh, còn nói cái gì mà mình không thiếu chút tiền này. Đây là lời một tên chạy shipper nên nói sao?"
"Nếu anh đưa thẳng 418 tệ cho anh ta, đã chẳng có nhiều chuyện như vậy." Khúc Băng nói.
"Tiểu Băng, anh thấy là em không biết lòng người hiểm ác." Lữ Phi nói.
"Em suy nghĩ xem, em đã mở lời mời chân thành như vậy, cậu ta còn không thèm, chẳng phải chứng tỏ có vấn đề hay sao? Cậu ta kiếm tiền lời chênh giá chắc chắn còn cao hơn tiền lương của em nên mới từ chối em."
"Tớ cảm thấy Lữ Phi nói có lý." Từ Lộ gật đầu phụ hoạ.
"Cậu có thể cho anh ta công việc có thể diện, tiền lương lại cao hơn. Anh ta lại thẳng thừng từ chối cậu, chắc chắn là vì tiền lương cậu nói ra không nhiều bằng chạy shipper như anh ta. Bằng không anh ta lại không cần tiền hay sao?"
"Tớ hiểu rõ ý của mọi người, nhưng không thể vơ đũa cả nắm như vậy." Khúc Băng nói: "Chẳng lẽ không thể là con nhà giàu trải nghiệm cuộc sống sao?"
Phì…
Bia từ miệng Từ Lộ suýt nữa phun ra ngoài.
"Tiểu Băng, đừng đùa tớ mà. Chẳng lẽ con nhà giàu bị bệnh thần kinh? Đi ra làm shipper trải nghiệm cuộc sống hả?"
"Vậy thì có cái gì không thể." Khúc Băng phản bác lại.
"Trước đây tớ xem tin tức có nói, có một vị đại gia dùng xe thể thao lái xe Didi chính là để tu thân dưỡng tính, trải nghiệm cuộc sống đấy thôi."
"Đó báo rác đại chúng trên Wechat, ngay cả vậy mà cậu cũng tin? Có thể có chút thường thức hay không?"
"Được rồi, mọi người cũng đừng nói tiểu Băng nữa. Ra ngoài chơi để cho vui, đừng vì tên kia mà làm mất hứng." Lữ Phi nâng cốc nói.
"Anh Phi, đã bao lâu như vậy, anh nói tên kia có thể bỏ chạy hay không?"
"Không đâu, căn cước của cậu ta còn ở đây cơ mà." Lữ Phi nói.
"Nhưng đều đã qua hai giờ, em sợ hắn ta bỏ của chạy lấy người, không định lấy thẻ căn cước về."
"Yên tâm đi, cho dù cậu ta không trở lại, anh cũng có thể tìm tới nhà cậu ta bằng căn cước này, anh sẽ không để cậu ta chạy đâu." Lữ Phi cười ha ha nói: "Tiếp tục uống rượu nào."
"Mọi người xem, anh chàng shipper kia trở về kìa."
Nghe thấy tiếng người hô to, mấy người Lữ Phi dồn sự chú ý sang.
Họ thình lình phát hiện, Lâm Dật từ phía không xa đi tới, trên tay còn xách một cái túi.
Thấy Lâm Dật, mấy người Lữ Phi cười mỉm.
"Được, đúng là đàn ông, vẫn dám trở về."
"Ha ha, tôi đã chuẩn bị sẵn điện thoại, quay cái clip phát lên TikTok cho kích thích một chút."
Lâm Dật xuất hiện thu hút sự chú ý của mọi người trên bờ cát.
Vừa nãy hai bên xung đột sôi sùng sục. Người đi chơi quanh đây hầu như đều biết.
Vốn cho rằng người này sẽ thừa cơ bỏ chạy, không ngờ lại quay về rồi.
Chẳng lẽ chuẩn bị quỳ xuống xin tha thứ?
Lần này có trò hay để xem rồi.
"Người anh em, không tệ nha, còn quay về được. Có điều tôi cảm thấy rất buồn bực, đã biết rõ mình thua, cậu còn đi suốt hai tiếng đồng hồ làm gì?"
Nói xong, Lữ Phi vung vẩy chứng minh thư, cười nói:
"Có phải nên thực hiện vụ cá cược không? Cậu xem mấy người xung quanh đều đã chuẩn bị kỹ quay video rồi. Cậu đừng để họ thất vọng."
Khúc Băng khẽ cau mày, trong lòng cảm giác hơi khó chịu.
Nếu có thể, cô thực sự hi vọng Lâm Dật bỏ đi.
Sao lại quay về đây, chẳng lẽ thể diện quan trọng như vậy sao?
"Tôi trở về tất nhiên là để thực hiện cá cược." Lâm Dật cười nói: "Người như tôi, trừ đẹp trai ra thì ưu điểm lớn nhất chính là nói lời giữ lời."
"Ha ha, thế thì tốt nhất." Lữ Phi cười to.
"Nào nào nào, mọi người nhường chút, nhường chút không gian cho người ta chút. Người ta còn phải quỳ dập đầu đây."
"Nhanh nhường chỗ, nhanh nhường chỗ. Tôi chờ không nổi rồi."
Người vây xem đều lấy ra điện thoại, nhắm ngay Lâm Dật như nhìn con khỉ trong vườn thú.
Lữ Phi cười đầy vui vẻ, càng ngày càng sảng khoái.
"Thằng nhóc, tôi cũng không làm khó cậu. Dập đầu ba cái, gọi ba tiếng ông nội, việc này coi như xong, không thành vấn đề chứ?"
"Lữ Phi!"
Khúc Băng lạnh lùng nói:
"Anh đủ chưa? Nhất định phải đuổi tận giết tuyệt sao? Người ta đâu có đắc tội với anh, lại còn làm như vậy, thật quá đáng!"
"Anh rất quá đáng sao?" Lữ Phi tỏ ra vô tội.
"Vốn nể mặt em, chỉ cần em nói một câu, anh chắc chắn sẽ không truy cứu. Nhưng cậu ta nói rồi đấy, nói ưu điểm lớn nhất của mình là nói lời giữ lời. Nếu anh không để cậu ta thực hiện lời hứa chẳng phải đã biến cậu ta thành kẻ bất tín sao? Anh cũng chỉ muốn tốt cho cậu ta thôi."
"Bà cô của tớ, cậu mau quay lại đi!"
Không chờ Khúc Băng nói tiếp, Từ Lộ kéo lại.
"Ít ra cậu cũng quen biết Lữ Phi hơn một năm, sao còn vì một tên shipper mà lật mặt nhau. Bên nào là trong, bên nào là ngoài, chẳng lẽ cậu không nhận ra hay sao?"
"Tớ chỉ không ưa thói bắt nạt người khác của anh ta." Khúc Băng thở phì phì nói.
"Có bắt nạt người sao?" Từ Lộ nói.
"Từ đầu tới đuôi đều là anh shipper không biết trời cao đất rộng tranh cãi với Lữ Phi. Chuyện này có thể oán trách người khác sao? Hơn nữa, cậu xem một chút, anh ta cũng tự mình quay về đây là muốn làm tròn vụ cá cược. Cậu cần gì phải dính líu vào."
"Chủ yếu là Lữ Phi quá đáng, sao có thể sỉ nhục người ta như thế?"
"Thế cũng không liên quan gì đến cậu. Thành thực chờ bên cạnh đi, không phải chuyện của cậu."
"Nhưng mà…"
"Không nhưng nhị gì hết, cứ đứng xem là được rồi."
Thấy Khúc Băng bị Từ Lộ thuyết phục, Lữ Phi càng sảng khoái hơn. Anh ta châm điếu thuốc, cười híp mắt nói:
"Thật xin lỗi, làm cậu thất vọng rồi. Hiện giờ không ai có thể nói hộ cho cậu cả. Sân bãi đều đã nhường lại, chuẩn bị thực hiện lời hứa đi."
Lâm Dật cười cợt, nói:
"Yên tâm, tôi từ đầu đến cuối đều không muốn để một người con gái ra mặt cho tôi."
"Vẫn rất đàn ông đấy." Lữ Phi nói: "Chỉ là thật đáng tiếc, tôi đều đã chuẩn bị xong tiền, nhưng cậu lại không mang xe về. Ài, phải tự thân tôi đi mua thôi."
"Không cần oán trách bản thân như thế." Lâm Dật nói: "Khách hàng chính là Thượng Đế. Anh đã đặt đơn hàng, tôi đương nhiên sẽ không để anh phải tự đi một chuyến.”
Nói xong, Lâm Dật lấy đồ trong túi ra.
Một xấp giấy dày tới mười centimet.
"Đây là hợp đồng mua xe, không chỉ là bản cao cấp nhất mà còn lắp hết các loại linh kiện lên cho anh. Tổng cộng 7.1 triệu tệ, quẹt thẻ hay tiền mặt?"
------
Dịch: MBMH Translate