Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 158 - Chương 156. Biết Sai Có Tác Dụng Chó Gì?

Chương 156. Biết Sai Có Tác Dụng Chó Gì?
Chương 156. Biết Sai Có Tác Dụng Chó Gì?

"Cậu, cậu nói gì! Cậu mua xe về rồi?"

Mọi người xung quanh giống như bị búa gõ boong một cái, cảm giác trước mặt mình là ảo giác.

Một tên shipper làm sao có thể mua được Ferrari 812 giá hơn 7 triệu tệ?

Chẳng phải nói đùa sao? Nếu anh ấy thực sự có năng lực lớn như thế, tại sao còn phải làm shipper?

"Đương nhiên, nếu như không mua xe về, tôi còn quay lại đây làm gì?"

Nói xong, Lâm Dật xoay người, phất phất tay với tài xế vận tải phía xa.

"Bác tài, mở thùng hàng ra đi!"

"Được rồi."

Tài xế xe tải đáp lời, đeo găng tay bắt đầu làm việc.

Đến lúc này, mọi người mới chú ý thấy có một xe kéo thùng hàng lớn đỗ ở phía xa.

Mà ở đằng sau xe thùng còn có một chiếc siêu xe.

Chỉ có điều, bọn họ đã không còn tâm tư nghĩ chuyện khác.

Đặc biệt là Lữ Phi, sắc mặt trắng bệch, chân như mọc rễ, không nhúc nhích được tí nào.

Nếu như trong chiếc thùng hàng kia thực sự là Ferrari 812, vậy mình xong đời rồi!

Năm ngoái tổng cộng kiếm được có một triệu tám, lại còn tiêu mất tám trăm nghìn tệ rồi.

Tiền còn lại trong túi, tính tới tính lui cũng chỉ còn có hơn 1 triệu, căn bản không chi trả nổi chiếc xe hơn 7 triệu!

Tiếng tinh tinh cạch cạch truyền tới.

Khi thùng hàng mở ra, mọi người ở đây đều hít một hơi khí lạnh.

Tuy cách hơi xa, nhưng nhìn hình dạng kia thì đúng là Ferrari 812, không sai được!

Bối rối!

Choáng váng!

Tất cả mọi người đều ngây ngốc.

Chuyện này…

Không thể giả được.

Nếu anh ấy không trả tiền, người ta đã không để anh ấy chở xe đi.

Điều này chứng tỏ người ta thật sự mua Ferrari 812 giá bảy triệu về đây rồi.

Khúc Băng trừng mắt, nàng có cảm giác như mình đang nằm mơ.

Một người chạy shipper thế mà lại mua về Ferrari 812.

Thật quá mộng ảo.

Nếu không tận mắt chứng kiến, có đánh chết cô cũng không tin.

Giờ phút này, ánh mắt tất cả mọi người đều rơi về phía Lữ Phi.

Không biết anh ta sẽ đối phó ra sao.

"Không thể không nói, anh rất tin mắt. Chiếc 812 này rất tốt, tính năng mạnh mẽ, vận hành mạnh mẽ không ngoa. Đặc biệt là sau khi lắp đầy đủ tính năng, chiếc xe này sẽ không kém những siêu xe giá hơn mười triệu tệ khác. Khá rất khá." Lâm Dật cười ha hả nói.

"Thật, thật không, tôi, tôi tùy tiện chọn…"

Thấy nguyên chiếc Ferrari 812, Lữ Phi nói chuyện cũng không còn lưu loát.

"Ô thế à! Vậy thì càng lợi hại hơn, tùy tùy tiện tiện cũng có thể mua xe giá hơn 7 triệu. Ở Trung Hải này, đại gia như anh thật đúng là không thường gặp."

Lâm Dật cười nhìn Lữ Phi:

"Anh đã có tiền như vậy rồi, có phải chúng ta nên thanh toán trước hay không?"

"Tôi, tôi…"

Lữ Phi lắp bắp nửa ngày cũng không nói nổi việc trả tiền.

"Người anh em, việc này chỉ là hiểu lầm thôi. Chúng ta có chuyện gì từ từ nói, đừng vì chút chuyện nhỏ này tổn thương hòa khí."

"Đừng vậy, tôi chỉ là shipper. Hơn 7 triệu tệ với anh chỉ là việc nhỏ, nhưng với tôi là chuyện lớn lao. Cho nên, trước tiên cứ trả tiền đi đã."

Hai chân Lữ Phi run rẩy, không nghe lời.

"Anh Phi, việc này phải xử lý sao bây giờ?" Bạn của Lữ Phi hỏi.

Vì họ đều biết rằng Lữ Phi không có nhiều tiền như vậy.

"Anh làm sao biết thế nào!" Lữ Phi mắng.

"Người này làm sao thế? Người ta đã mua xe về đây rồi, sao không trả tiền đi?"

"Không phải là không mua nổi chứ?"

"Có khả năng này. Chị xem mặt hắn ta đi, bị dọa tái cả đi rồi, chắc thật sự không có nhiều tiền như vậy."

"Ha ha, thú vị quá! Hắn ta muốn tỏ vẻ ta đây trước mặt anh chàng shipper, cho là người ta không mua nổi Ferrari 812 nên lấy cách này ra để sỉ nhục người ta, không ngờ cuối cùng lại thành chính mình mất mặt."

"Đáng đời, có mấy đồng tiền bẩn đã xem thường người khác. Lần này cho nhớ lâu vào."

"Ông anh cuối cùng có thể trả tiền không? Không phải là muốn quỵt nợ chứ?" Lâm Dật hỏi.

Giờ phút này Lữ Phi đã hối hận muốn chết.

Nếu biết tên kia có nhiều tiền như vậy mình đã không lôi gây chuyện chỉ vì cái phao bơi, ngoan ngoãn trả tiền chẳng phải là xong sao.

"Tôi, tôi quả thực không có nhiều tiền như thế…" Lữ Phi lắp bắp nói.

"Ha ha..." Người chung quanh cười phá lên. "Không có tiền còn tinh tướng, làm người kiểu gì thế?"

"Cười chết mất. Chuyện này còn do hắn ta chủ động khơi mào nữa. Đúng là trộm gà không được còn mất nắm gạo, tiền mất tật mang."

"Mua hai cái phao bơi thôi còn đổ oan cho người ta kiếm tiền lệch giá, mẹ nó đúng là não phẳng."

Lâm Dật nhún vai một cái.

"Có mua hay không cũng không sao. Dựa theo quy tắc, xin thua thì quỳ xuống gọi ông nội là xong."

"Người anh em, còn đuổi tận giết tuyệt như vậy sao? Sau này tôi mời một bữa, bồi thường cho cậu là được chứ gì, việc này coi như xong đi."

"Nói thật, bằng mấy cái đồng cắc trong túi kia của anh, tôi cũng chẳng coi ra gì. Đang yên lành làm sao phải ra vẻ ta đây?" Lâm Dật thản nhiên nói.

"Hôm nay anh gặp phải tôi, chứ nếu là người chạy shipper khác, chẳng phải hôm nay để anh bắt nạt hay sao?"

"Tôi, tôi biết mình sai rồi…"

"Biết sai có tác dụng chó gì? Nếu vậy ai còn cần cảnh sát?"

Lữ Phi siết chặt nắm tay, vẻ mặt lúng túng dần biến thành giận dữ.

Bạn bè quen thuộc anh ta đều biết Lữ Phi coi trọng thể diện còn hơn cái mạng. Muốn bắt anh ta quỳ xuống gọi ông nội là điều tuyệt đối không thể.

Xoạc…

Tay cầm chứng từ có chữ ký của hai bên, Lữ Phi xé toạc thành đống giấy vụn, tung lên không trung.

"Mẹ nó, hôm nay bố mày không công nhận. Tao xem mày làm gì được tao!"

"Không phải chứ, chuyện ký tên cũng do hắn ta nói, bây giờ lại tự tay xé, đúng là không biết xấu hổ."

"Lần đầu tôi thấy có kẻ vô liêm sỉ như thế!"

"A, được!"

Lâm Dật nhếch miệng cười nhạt.

"Nếu anh cứ như vậy, có tin tôi không cho anh ra ngoài nổi hay không?"

"Không ra ngoài nổi?" Lữ Phi cười lạnh.

"Tao thừa nhận mày nhiều tiền hơn tao. Nhưng tao cho mày biết, muốn chơi hỗn, mày còn không phải đối thủ của tao đâu!"

"Làm sao, muốn đánh nhau hả?" Lâm Dật nói.

"Ở cái bờ biển Nguyệt Lượng Loan này, mày có nghe tên anh Đông hay không?"

"Anh Đông? Chưa từng nghe tới."

"Đúng là nông cạn. Tao cho mày biết, anh Đông chính là lão đại ở cái đất này, Diêu Đông Lai. Cả cái bờ biển Nguyệt Lượng Loan này đều do anh Đông quản lý. Bọn tao là bạn tốt. Nếu tao mà nói với anh ấy về chuyện này, có khả năng sự việc không còn hòa khí như bây giờ đâu."

Lâm Dật sờ sờ cằm, không nhịn được cười.

"Được, nếu ông anh cảm thấy tên kia trâu bò thì tìm tới đây đi. Để tôi nhìn xem hắn ta có gan trả treo với tôi không."

"Người anh em, đi ra xã hội đều chú ý hoà khí sinh tài, không cần làm loạn đến mức không thể thu tay được."

Anh ta và Diêu Đông Lai quả thực có chút quan hệ, nhưng muốn mời hắn ta ra dẹp yên chuyện này thì anh ta cũng phải trả giá một phen.

Nếu như có thể, tốt nhất là không nên động tới tên kia. Lấy danh hiệu hắn ta ra dọa người là được rồi.

Nhưng nhìn tình thế trước mắt, thằng ôn này dường như không thèm xuống thang.

"Ông anh còn chưa có tư cách bàn chuyện hoà khí sinh tài với tôi. Bây giờ gọi người đến đi, tôi chờ đấy."

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 156.
Bình Luận (0)
Comment