Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 159 - Chương 157. Người Cùng Cấp Bậc Với Tần Thiếu

Chương 157. Người Cùng Cấp Bậc Với Tần Thiếu
Chương 157. Người Cùng Cấp Bậc Với Tần Thiếu

"Được, đó là mày nói. Tao lập tức gọi điện thoại ngay, hi vọng mày đừng hối hận!"

Lữ Phi khẩn cấp lấy điện thoại ra gọi. Chuyện đã đến mức này, anh ta đã không còn đường lui nữa.

Bao nhiêu người xung quanh đây đang nhìn, bắt anh ta dập đầu gọi ông nội là điều không thể!

Nghĩ tới đây, Lữ Phi bấm số gọi cho Diêu Đông Lai.

"Anh Đông, em là tiểu Phi. Em có chút việc cần anh giúp."

"Một trăm nghìn tệ, đến giúp em xử lý một việc."

"Em ở ngay bờ biển Nguyệt Lượng Loan. Ở đây đang có một đám người, anh dẫn người tới là thấy em ngay."

"Được, em chờ anh ở đây. Tốt nhất là mang nhiều người đến."

Nói xong, Lữ Phi tắt máy.

"Chờ đấy, anh Đông ở ngay gần đây, lập tức dẫn anh em tới. Mày tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý.”

"Tôi lại không có vấn đề gì, nhưng tôi phải nhắc nhở ông anh. Người phải chuẩn bị tốt tâm lý là ông anh đấy."

"Ha ha, tao biết mày có tiền, nhưng có câu cường long không ép được địa đầu xà. Mày phải hiểu, có khi chỉ có tiền thôi là không được." Lữ Phi gằn giọng nói.

"Lời này không sai." Lâm Dật chỉ cười đáp: "Cho nên tôi muốn xem thử xem, là năng lực kiếm tiền của tôi hiệu quả hay việc anh tìm Diêu Đông Lai tới có hiệu quả."

"Vậy cứ chờ xem."

Thấy hai bên va chạm tóe ra lửa, Khúc Băng đứng dậy.

"Anh Lâm, anh không thường tới khu vực này nên có thể chưa quen thuộc với người tên Diêu Đông Lai kia. Hắn ta rất nổi tiếng ở khu vực này, dưới tay có mấy chục anh em, có thể xưng huynh gọi đệ với các lão đại khác ở Trung Hải. Anh là người đứng đắn, tốt nhất đừng nên dính líu đến những người như vậy, rất phiền phức."

"Không sao, một đám không ra hồn, trước mặt tôi không nhảy nhót gì được."

Mọi người âm thầm lắc đầu. Anh chàng shipper này chắc chỉ có tiền mà thôi, kinh nghiệm xã hội lại rất nông cạn.

Ở bãi biển Nguyệt Lượng Loan này, có ai chưa từng nghe đại danh Diêu Đông Lai.

Nơi này chính là địa bàn của hắn ta, có thể nói là giàu chảy mỡ, là một kẻ ngang ngược.

Chờ lúc Diêu Đông Lai tới đây, người tên Lữ Phi này thật có khả năng tránh được một kiếp.

Dùng một trăm nghìn tệ cứu về thể diện, đối với kẻ lắm tiền lại coi thể diện hơn mạng như Lữ Phi là rất đáng giá.

Nụ cười trên mặt Lữ Phi càng dày hơn.

Trăm nghìn tệ không phải ít, nhưng không chỉ cứu được danh dự mà còn làm sâu hơn quan hệ giữa anh ta và Diêu Đông Lai, rất đáng.

Coi như là của đi thay người đi.

"Mọi người xem, có người đến rồi kìa."

"Trời ạ, không phải chứ! Có nhiều người đến như vậy!"

"Đó chính là anh Đông của bãi biển Nguyệt Lượng Loan sao?"

Nghe tiếng kêu kinh ngạc của người khác, Lữ Phi quay sang nhìn theo.

Anh ta phát hiện Diêu Đông Lai dẫn theo hơn ba mươi người đi tới bên này.

"Nhường đường, nhường đường, đừng chặn lối ở đây."

Thấy Diêu Đông Lai, Lữ Phi vui mừng chạy chậm tới đón.

Anh ta dặn mang theo nhiều người tới, vốn tưởng có hơn chục người, không nghĩ lại có nhiều như vậy.

Người ta luôn nói tiền có thể điều khiển ma quỷ, bỏ ra hơn trăm nghìn tệ có thể bày ra thế trận lớn như vậy.

Chắc có thể dọa thằng ôn con kia tè ra quần.

Chậc chậc, tiền bỏ ra không phí!

"Anh Đông, anh mang nhiều người như vậy, em cũng cảm thấy ngại." Lữ Phi cười đón.

"Chuyện của chú, anh tự nhiên phải để tâm."

Nói xong, Diêu Đông Lai chỉ Lưu Cường bên cạnh:

"Đây là Lưu Cường, lão đại khu Nam An. Nghe nói chú em xảy ra vấn đề, anh ta cũng dẫn người tới xem một chút."

Lữ Phi được thương mà sợ, không ngờ chút chuyện này còn kinh động một vị lão đại khác.

Quá nể tình rồi!

"Vậy cảm ơn anh Cường đến cổ vũ."

"Dễ nói dễ nói. Đều là người mình, khách khí làm gì." Lưu Cường cười ha hả nói.

Người như Lữ Phi chính là tài thần đối với họ.

Thường thường giúp anh ta một chuyện là có thể kiếm được khá nhiều tiền.

Người như vậy cần làm quen.

"Đi thôi, cái tên kia trêu chọc em. Sau đây xin anh Đông hỗ trợ."

"Việc nhỏ, ở vùng bờ biển Nguyệt Lượng Loan chưa có ai dám bỏ qua mặt mũi của anh." Diêu Đông Lai đi tới nói: "Chú em cứ đi trước lộ mặt là được."

"Được được được, anh Đông anh Cường đi theo em."

Thấy đám người Diêu Đông Lai và Lưu Cường đi tới, người vây xem đều tự tản ra.

Những người này vừa thấy đã biết không phải hạng dễ trêu chọc, tốt nhất nên cách xa một chút.

"Ài, cậu ta nên thấy được thì thôi. Bây giờ người ta kéo hẳn Diêu Đông Lai đến, cậu ta có thể phải mất mặt."

"Cậu ta thật xui xẻo, không chỉ Diêu Đông Lai tới mà còn có lão đại khác. Xem dáng vẻ bọn họ bặm trợn như thế, chân tôi cũng hơi mềm rồi."

"Xem cậu ta xử lý thế nào. Muốn ép đối phương quỳ xuống gọi ông nội chắc không thể."

Đám đông nhường đường, Lữ Phi dẫn đám người Diêu Đông Lai đi tới.

"Thằng nhóc, vừa nãy chẳng phải mày ngang tàng lắm sao? Tiếp tục đi, tao xem mày còn ngang tàng được tới bao giờ."

Lâm Dật xoay người, cười nói:

"Ông anh cho rằng tìm được bọn người này đến là xong chuyện hả?"

"Nhìn mày thế này chắc là không phục, thậm chí ngay cả anh Đông cũng không nể?"

"Lâm tiên sinh!"

Thấy Lâm Dật, Diêu Đông Lai và Lưu Cường lập tức giật mình la lên, suýt thì tè ra quần.

Cùng lúc đó, hơn ba mươi người mà họ dẫn theo đồng loạt cúi đầu khom lưng với Lâm Dật, động tác chỉnh tề như một, giống như đã luyện tập từ trước.

"Hai người các anh lợi hại quá hả. Tôi đã bảo các anh rời khỏi bờ biển Nguyệt Lượng Loan, bây giờ chưa tới một ngày đã về đây gây chuyện. Coi lời tôi nói như gió thoảng bên tai sao?"

Hai người liên tục khom mình.

"Lâm tiên sinh, bọn tôi biết lỗi rồi." Diêu Đông Lai lập tức nhận sai.

"Sau khi ngài nói xong, tôi đã dẫn hết mọi người rút khỏi đây rồi. Bây giờ tôi về đây chỉ là kiếm chút tiền, dù sao anh em dưới tay cũng phải ăn cơm mà."

Thấy vẻ mặt đưa đám của hai người, người xung quanh há hốc cả miệng.

"Thế, thế này là sao? Diêu Đông Lai đại danh đỉnh đỉnh lại phải cúi đầu với anh chàng kia!"

"Chẳng lẽ cậu ta có thân phận khác mà chúng ta không biết?"

"Có khả năng này, bằng không Diêu Đông Lai không thể làm như vậy."

Lữ Phi trợn mắt, tư duy có phần không theo kịp.

"Anh Đông, thế này, thế này là sao? Mấy người thu tiền của em rồi, còn khom lưng với tên kia làm gì?"

Vù, phịch!

Diêu Đông Lai tung một cước đá vào bụng Lữ Phi, tay chỉ vào mặt anh ta chửi ầm lên:

"Cút mẹ mày đi! Mày có biết người đứng trước mặt mày là ai không?"

Có vẻ như chưa hả giận, Diêu Đông Lai lại lao tới bù thêm mấy cú đá.

"Tao cho mày biết, Lâm tiên sinh là người cùng cấp bậc với Tần thiếu. Cả cái bãi biển Nguyệt Lượng Loan này cùng với bến cảng Vọng Giang đều là tài sản của Lâm tiên sinh. Gây sự ở địa bàn của Lâm tiên sinh, con mẹ mày, tao thấy mày chán sống rồi!"

Cả bãi biển Nguyệt Lượng Loan và bến cảng Vọng Giang đều là của anh chàng chạy shipper này sao?

Mọi người lại trợn mắt há mồm lần nữa, đã có phần không hiểu nổi tư duy của Lâm Dật.

Ngươi đã trâu bò như thế rồi, sao còn làm công việc thấp kém như vậy chứ?

"Tần thiếu?"

"Đúng, chính Thượng Hải Hoàng Tần thiếu!"

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 157.
Bình Luận (0)
Comment