Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 160 - Chương 158. Cô Nhìn Lầm Rồi, Là 1,5 Tỷ

Chương 158. Cô Nhìn Lầm Rồi, Là 1,5 Tỷ
Chương 158. Cô Nhìn Lầm Rồi, Là 1,5 Tỷ

Híz-khà-zzz ——

Mọi người hít vào một ngụm khí lạnh!

Đại danh Tấn Hán, mọi người ở đây không ai là không biết đến.

Cho dù chưa từng thấy anh ta đi chăng nữa, cũng biết sự tồn tại của người này.

Đỉnh cấp con nhà giàu ở Trung Hải, ai có thể không biết anh ta chứ.

Mà người đàn ông trẻ tuổi trước mắt này, lại có cùng một cấp bậc với Tần thiếu gia!

Cái này thật sự là lợi hại mà.

Chẳng trách có thể tiện tay mua một chiếc Ferrari 812 với giá hơn 7 triệu.

Ước chừng số tiền này, ở trong mắt anh ta, chỉ có thể coi là tiền lẻ mà thôi.

Phát tiết xong, Diêu Đông Lai tiêu sái đến trước mặt Lâm Dật nịnh nọt, "Lâm tiên sinh, việc này anh muốn xử lý như thế nào? Anh nói một tiếng là được, tôi khẳng định làm cho anh thoả mãn."

"Tôi cũng không có yêu cầu gì, khiến anh ta thực hiện lời hứa là được rồi."

"Thực hiện lời hứa? Lời hứa nào?"

"Quỳ xuống đất gọi ba tiếng ông nội." Quần chúng ăn dưa lập tức lên tiếng.

"Hóa ra là như vậy."

Diêu Đông Lai gật đầu, hướng về phía Lữ Phi đi tới, ở trên cao nhìn xuống nói:

"Mẹ nó mày còn nghĩ gì thế, nhanh lên một chút mẹ nó quỳ xuống gọi ông nội đi!"

"A, đắc tội với Lâm thiếu, gọi ba tiếng còn không đủ. Để hắn gọi đến khi mặt trời lặn, sẽ khiến hắn khắc ghi trong lòng hơn." Lưu Cường nói.

"Chủ ý này không tồi." Diêu Đông Lai cười ha hả nói, sau đó nhìn Lữ Phi, "Mày tự mình làm, hay là muốn chúng tao động thủ "

"Không không không, tôi tự mình tới là được rồi."

Tâm Lữ Phi như đã chết.

Nguyên bản chỉ cần gọi ba tiếng là được rồi, hiện tại xong rồi, chẳng những tốn tiền, còn phải gọi đến trời tối.

Con mẹ nó việc quái gì đang xảy ra vậy!

"Ha ha, Đáng đời!"

Nhìn thấy Lữ Phi quỳ trên mặt đất, mọi người xung quanh cười to nói:

"Chỉ có mấy đồng tiền dơ bẩn mà không biết lượng sức mình, lúc này đá vào tấm sắt, nhìn anh ta về sau còn dám lớn lối hay không!"

Lâm Dật không ngại nghe Lữ Phi gọi mình là ông nội, nhìn Diêu Đông Lai nói:

"Lần này tôi cho các anh một cơ hội, sau này đừng đến bãi biển Vịnh Nguyệt nữa."

"Biết rồi Lâm tiên sinh, chúng tôi về sau không dám đến nữa." Diêu Đông Lai vội thề thốt.

"Yên tâm, tôi sẽ không đuổi tận giết tuyệt, nếu như không có cơm ăn, thì đi tìm Tất Tùng Giang đi, để anh ấy sắp xếp công việc cho các anh, về phần làm thế nào, chính các anh quyết định."

"Được được được, cảm ơn Lâm tiên sinh."

Lâm Dật gật đầu, hai tay đút ở trong túi, đi về phía Koenigsegg của mình.

"Đúng rồi, còn có chuyện này quên nói." Lâm Dật quay đầu lại nói: "Nói cho cái người tên Lữ Phi kia, đừng quên đánh giá năm sao cho tôi."

"Biết rồi, tôi làm việc thì Lâm tiên sinh cứ yên tâm."

"Lâm tiên sinh, đợi đã."

Ngay khi Lâm Dật xoay người rời đi, Khúc Băng bước tới và nói.

"Có chuyện gì? "

Đối với cô gái đã giúp mình nói chuyện này, Lâm Dật đối với cô ấn tượng cũng không tệ lắm.

"Tôi không muốn ở chỗ này ngây người, hơn nữa hôm nay tôi không có lái xe tới, anh có thể đưa tôi trở về không?"

"Được, đi thôi."

Lâm Dật không từ chối, "Nhưng cô có phải trước tiên nên thay bộ quần áo khác không? Mặc Bikini như thế này không quá thích hợp."

Nghe vậy gương mặt Khúc Băng ửng đỏ, "Không sao, vừa vặn hôm nay trời rất nóng, ăn mặc áo tắm mát mẻ một chút."

"Vậy cũng được, đỡ phải lên xe cô lại nói nóng."

"Lâm tiên sinh, tôi có thể cùng đi với anh được không? Hôm nay tôi cũng không lái xe tới." Từ Lộ thẹn thùng nói.

"Vị trí ghế phụ đã có người rồi, cô muốn đi, hay là làm một thùng hàng đi."

"Ha ha ..."

Lâm Dật sở dĩ đáp ứng Khúc Băng cũng không phải là thấy sắc nảy lòng tham, mà là lúc nãy người đã một mực giúp mình nói chuyện.

Còn người phụ nữ mặc Bikini vừa đi tới này không xứng.

"Chậc chậc chậc, có tiền chính là như thế, cũng không cần chính mình mở miệng, mỹ nữ liền chủ động tìm tới nha."

"Haha, cái này tính là gì, nếu như không có ai ở đây, đoán chừng cô ấy còn chủ động cởi quần áo rồi ấy chứ."

"Tuy rằng cô ấy đang mặc chính là áo tắm, nhưng tôi cảm thấy, sau khi lên xe cô còn có thể nói nóng."

"Thật là khiến cho người ta đố kỵ muốn chết mà, hai cặp đùi kia đủ để chơi một đêm rồi."

Trong ánh mắt hâm mộ của mọi người, Lâm Dật cùng Khúc Băng đã đi ra đường cách đó không xa.

Lâm Dật nói với tài xế lái xe: "Bác tài, phiền anh giúp tôi đưa chiếc xe này đến Cửu Châu Các, anh có thể tính thêm phí, tôi sẽ trả thêm cho anh."

"Không cần không cần, quản lý của chúng tôi nói, ngài là khách VIP của chúng tôi, có thể làm thỏa mãn yêu cầu của ngài, chính là vinh hạnh của chúng tôi, sao có thể lấy thêm tiền của ngài được chứ."

"Vậy thì cám ơn bác tài nhiều nhé."

Xe vận tải rời đi trước, Lâm Dật ngẩng đầu, hướng về phía Khúc Băng nói:

"Đi thôi, tôi trước muốn quay về Cửu Châu Các một chuyến, sau đó đưa cô đi có được không?"

"Lâm, Lâm tiên sinh, anh ở Cửu Châu Các ư?" Khúc băng kinh ngạc dò hỏi: "Có người nói căn hộ ở đó, tùy tiện một căn thôi, cũng có giá trị mấy trăm triệu."

"Cũng còn tốt, cũng không phải đắt lắm, lên xe đi."

Ngồi trên Koenigsegg RS của Lâm Dật, tim Khúc Băng đập loạn nhịp.

Đây là lần đầu tiên Khúc Băng đi một chiếc xe tốt như vậy.

Sau khi lên xe, Khúc Băng đã chủ động thắt dây an toàn, khép lại hai chân, thập phần ngoan ngoãn.

Nguyên bản khúc băng mặc áo tắm, đai an toàn nằm giữa khe núi, đem ngọn núi lộ ra càng thêm hùng vĩ.

Cảm nhận được ánh mắt mang tính xâm lược của Lâm Dật, khuôn mặt Khúc Băng ửng đỏ, nhưng cũng không hề động đậy gì.

Thậm chí còn thay đổi tư thế, giống như là muốn cho Lâm Dật nhìn càng rõ ràng hơn.

"Tuy rằng không hề lớn, nhưng vẫn rất vểnh lên, anh ấy chắc hẳn sẽ thích." Khúc Băng thầm nghĩ.

【Hoàn thành ba đơn đặt hàng, nhận được ba đánh giá 5 sao, khen thưởng 200 ngàn điểm thông thạo. 】

【Mức độ hoàn thành nghề nghiệp: 40%, khen thưởng 1 tỷ nhân dân tệ. 】

【Phát động nhiệm vụ mới, nhận được mười đánh giá năm sao, khen thưởng 200 ngàn điểm thông thạo (3/10). 】

Lâm Dật cũng không quan tâm lắm đến phần thưởng 1 tỷ tiền mặt này.

Nhưng tiến độ của nhiệm vụ này có chút kỳ lạ.

Đơn hàng đầu tiên là giúp cậu nhóc đầu gấu Hồ Hạo Nhiên mua một chiếc giá đỡ nhạc phổ, đơn hàng thứ hai là của Kỷ Khuynh Nhan, đơn hàng thứ ba và thứ tư đều là của Lữ Phi.

Những người này đều sẽ cho mình đánh giá năm sao, cuối cùng lọt mất một người ở chỗ nào.

Nghĩ tới nghĩ lui, Lâm Dật cảm thấy, có khả năng nhất đó chính là Kỷ Khuynh Nhan.

Đoán chừng nàng chỉ chú ý ăn, mà quên mất đánh giá năm sao cho mình.

Đợi lát nữa gọi điện thoại cho cô ấy mới được, ăn cơm của người ta, không đánh giá năm sao, sao mà được.

Ong ong ong ——

Ngay lúc Lâm Dật đang suy nghĩ những chuyện này, điện thoại di động vang lên, là tin nhắn báo có từ ngân hàng.

Phần thưởng 1 tỷ đã nhận được.

Cùng lúc đó, nghe thấy điện thoại di động của Lâm vang lên, Khúc Băng tò mò hướng điện thoại di động liếc nhìn.

Nàng bất ngờ phát hiện, là tin nhắn chuyển khoản của ngân hàng!

Một chuỗi các số 0, quả thực muốn hù chết người.

"Lâm tiên sinh thật là lợi hại, chẳng trách có thể tùy tiện mua Ferrari 812, hóa ra tài khoản ngân hàng lên đến hàng chục triệu." Khúc băng sùng bái nói.

"Hả? Mấy chục triệu gì?"

"Tôi không cẩn thận nhìn thấy tin nhắn ngân hàng của anh, thôi thấy số dư hơn 15 triệu. Cửa hàng quần áo của tôi, tiền sổ sách hàng năm cũng không nhiều bằng anh."

"Ừm, cô có thể là nhìn lầm rồi." Lâm Dật cười nói.

"Nhìn lầm? Không thể nào." Khúc Băng hiếu kỳ, nói: "Lẽ nào tiền không phải là của Lâm tiên sinh sao? "

"Tiền là của tôi, nhưng không phải 15 triệu, mà là 1.5 tỷ."

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 158.
Bình Luận (0)
Comment