Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 161 - Chương 159. Ngày Mai Làm Đồ Ăn Ngon Cho Em!

Chương 159. Ngày Mai Làm Đồ Ăn Ngon Cho Em!
Chương 159. Ngày Mai Làm Đồ Ăn Ngon Cho Em!

"1.5 tỷ !"

Khúc Băng hét lên một tiếng, ngực phập phồng không ngừng, thật lâu không thể bình phục.

"Đúng, không tin cô đếm xem, nhìn xem có mấy số 0."

Khúc Băng nhìn điện thoại Lâm Dật, đếm đi đếm lại phát hiện đúng là 1.5 tỷ!

Phải đến giờ phút này, Khúc Băng mới phát hiện, mình và người có tiền còn cách nhau một khoản xa đến thế.

Người ta tùy tiện một cái chính là 1 tỷ trong tài khoản, chính mình nỗ lực cả đời, khả năng đều không kiếm bằng một cái số lẻ của người ta.

Chẳng trách người ta hay nói chênh lệch giai cấp, bây giờ nhìn lại, thật đúng là như vậy.

Bởi vì khoảng cách không xa, rất nhanh hai người đã về tới Cửu Châu Các.

Về phần những linh kiện khác, Lâm Dật cũng không có ý định lắp, trong tay anh vẫn còn rất nhiều xe, chỉ là một chiếc xe để lắp vào chỗ trống trong gara thôi, có lắp những thứ đó hay không, cũng không sao cả.

Khi đến Cửu Châu Các, Lâm Dật lái Ferrari 812 trở về gara của mình, việc còn lại chính là đưa Khúc Băng trở về rồi.

"Chúa ơi, Lâm tiên sinh thật trâu bò, đem một cô gái mặc Bikini về, không lẽ Lâm tiên sinh thích dạng nữ nhân như vậy?" Nhân viên bảo vệ ở cửa thấy vậy bàn tán xôn xao.

"Có thể lắm, thú vui của những người nhà giàu khác với chúng ta, có rất nhiều kiểu."

"Thật mẹ nó ước ao! Tôi nếu như có 5 triệu trong tay cũng là tốt rồi."

"Ngay cả khi mỗi ngày anh có 50 triệu, cũng không có khả năng nhiều tiền hơn Lâm tiên sinh đâu, ngoài ra, anh có táng gia bại sản để phẫu thuật thẩm mỹ, thì cũng chỉnh không ra được nhan sắc như Lâm tiên sinh nha."

"Tôi con mẹ nó nằm mơ cũng không được sao? Anh đừng có kích thích tôi chứ."

Xe đỗ vào gara xong, Khúc Băng nhìn thấy cách đó không xa là hồ bơi, ngoài ý muốn thốt lên:

"Không ngờ lại có hồ bơi lớn như vậy."

"Nếu cô thích thì xuống bơi vài vòng cũng được."

"Như vậy không tốt lắm đâu, tôi không phải người ở nơi này, nếu như chủ nhân khác nhìn thấy, có thể hay không nói tôi chiếm dụng tài nguyên của người ta."

"Chín căn biệt thự đó đều là của tôi, ở đây cũng không có người ngoài."

Khúc Băng: ???

"Anh nói cái gì? Chín căn biệt thự này đều là của anh?"

"Không sai, lúc trước mua một lần, như vậy sẽ yên tĩnh hơn, miễn nhiều người lại phiền phức."

Khúc Băng phát hiện, mình thật sự không thể nào hiểu được tư duy của những người có tiền.

Lẽ nào tại trong tay bọn họ, tiền cũng không phải tiền ư.

Lữ Phi thua bởi một người như vậy, cũng không oan.

"Tôi thấy hay là thôi đi, hồ bơi tốt như vậy, vạn nhất bơi nghiện rồi, vậy thì không dễ xử lí rồi."

Lâm Dật mỉm cười, chuyển hướng đề tài nói:

"Nếu không có ý định bơi, thì cô thay quần áo đi, cũng không thể cứ mặc đồ bơi như vậy được."

"Biết rồi, tôi thay đồ đây."

Lâm Dật chủ động quay người sang, để đỡ mắc công người ta lại nói mình lưu manh.

Sột soạt, Khúc Băng bắt đầu thay quần áo, nàng phát hiện Lâm Dật vẫn thành thật đứng ở đó, không có bất kỳ ý định quay đầu lại.

"Chẳng lẽ sức hấp dẫn của mình không đủ ư? Tại sao Lâm tiên sinh lại không có ý tứ khác?" Khúc Băng ủ rũ nghĩ: "Chẳng lẽ là Lâm tiên sinh nhát? Không dám to gan làm việc khác."

Lòng của nữ nhân như dò kim đáy biển.

Lúc thay quần áo, trộm nhìn thì các cô sẽ nói ngươi lưu manh.

Không có nhìn trộm thì nói ngươi nhát gan.

Quá khó khăn.

Mấy phút sau, Khúc Băng đổi quần áo xong, nàng mặc váy dài liền, để lộ ra xương quai xanh trong rất đẹp mắt, khắp toàn thân từ trên xuống dưới đều tản ra phong cách mùa hè.

"Lâm tiên sinh, tôi thay quần áo xong rồi."

"Vậy thì chúng ta đi thôi."

Sau khi ra cửa, Lâm Dật và Khúc Băng lên Koenigsegg, một đường lái đến cửa hàng quần áo của Khúc Băng.

Không ngờ cửa hàng quần áo của Khúc Băng cũng rất lớn.

Ít nhất cũng hơn 100m vuông, trang trí cũng khá là tao nhã, thuộc về phong cách đương đại của người nổi tiếng trên mạng, nhưng quần áo bên trong giá cả cũng không thấp, nếu như người không có đẳng cấp, e là không trả nổi.

"Cô ở trường đại học, là học thiết kế thời trang chuyên nghiệp ư?"

"Ừ, tôi tốt nghiệp từ trường đại học Đông Hoa, là trường có chuyên ngành thiết kế thời trang tốt nhất ở Trung Quốc."

Nhắc tới trường học cũ của mình, Khúc Băng khá là kiêu ngạo.

Đại học Đông Hoa Lâm Dật cũng có nghe qua một chút, đúng là nổi tiếng toàn quốc về chuyên ngành thiết kế thời trang chuyên nghiệp.

Nghe nói còn là trường trong top 211, chẳng trách Khúc Băng tự mình mở cửa hàng quần áo, thực lực của cô ấy cũng rất là xuất sắc.

"Tôi đã đưa cô về tới rồi, tôi đi trước đây."

"Lâm tiên sinh, nếu không anh ngồi lại một chút uống chén trà, giải nhiệt." Khúc băng mời.

"Tôi còn có chút chuyện khác, không thể ở lại lâu được." Lâm Dật cười từ chối:

"Đúng rồi, có thể cho tôi một tấm danh thiếp của cô được không?"

"Danh thiếp của tôi sao?" Khúc Băng mừng rỡ như điên, không nghĩ tới Lâm Dật lại chủ động hỏi mình phương thức liên lạc.

Người có tiền và người khác đều có phương thức bắt chuyện khác nhau.

Chênh lệch là ở đây này.

Khúc Băng vội lấy danh thiếp ra đưa cho Lâm Dật bằng hai tay.

"Số điện thoại cũng là WeChat, Lâm tiên sinh nếu là cảm thấy gọi điện thoại phiền phức, có thể thêm WeChat của tôi nha."

"Được, tôi biết rồi."

Trả lời xong, Lâm Dật liền lái xe rời đi.

Hiện tại công ty đã thành lập, khi đã đi vào quỹ đạo sau đó cũng phải dần chính quy hóa, cho nên công cụ, dụng cụ và đồng phục là không thể thiếu.

Đến lúc đó có thể tới nhìn chỗ này một chút.

"Vậy gặp lại anh sau."

Dưới sự quan sát của Khúc Băng, Lâm Dật lái xe rời đi, sau đó bấm gọi điện thoại cho Kỷ Khuynh Nhan.

"Anh hết bận rồi à? Có mệt hay không?" Trong điện thoại, Kỷ Khuynh Nhan cười hỏi thăm.

"Cũng không mệt lắm, nhưng người nào đó còn chưa chủ động đánh giá cho anh năm sao, em có phải hay không nên chủ động một chút, còn đợi anh đến nhắc em ư?"

"Anh gọi điện thoại cho em hóa ra là vì việc này." Kỷ Khuynh Nhan tức giận nói: "Em không cho anh đấy."

"Vậy sau này đừng nghĩ ăn thức ăn anh làm nữa."

"Anh, sao anh có thể như vậy chứ." Kỷ Khuynh Nhan kinh hãi, "Không phải chỉ một cái đánh giá năm sao thôi sao? Lại còn không muốn làm cơm cho người ta ăn, thật quá đáng, em liền đánh giá cho anh được chưa."

"Thôi được rồi." Lâm Dật cười ha hả nói:

"Nếu như không có chuyện gì khác, anh đi làm việc đây."

"Sắp tới giờ tan tầm rồi, cũng đừng cố gắng quá, đem mình làm đến mệt mỏi như vậy làm gì? Anh cũng không có thiếu tiền."

"Nhàn rỗi không chuyện gì làm." Lâm Dật nói:

"Nếu như em muốn hẹn anh, anh ngược lại thật ra có thể miễn cưỡng đáp ứng em nha."

"Hì hì, đẹp mặt anh nhỉ." Kỷ Khuynh Nhan cười hì hì nói:

"Đêm nay ba mẹ em tới đây, cho nên không thể tiếp đãi anh được rồi, ngày mai bọn họ đi rồi anh có thể đến nhà em, vừa vặn thủ tục mở quỹ tài chính đã làm xong rồi anh có thể cầm về."

"Thật không ngờ, nhanh như vậy đã làm xong rồi sao."

"Anh cũng phải nhìn xem một chút Kỷ Khuynh Nhan em là ai, so với anh còn lợi hại hơn nhiều."

"Dạ dạ dạ, em lợi hại nhất, ngày mai anh làm đồ ăn ngon cho em, khao em một bữa."

"Này còn tạm được." Kỷ Khuynh Nhan vui vẻ đồng ý:

"Chính anh chú ý một chút, trải nghiệm sinh hoạt là được rồi, đừng tích cực quá như vậy."

"Ừm, anh biết rồi."

Đơn giản hàn huyên vài câu, Lâm Dật liền cúp điện thoại.

Đánh giá năm sao của Kỷ Khuynh Nhan nhanh chóng xuất hiện, tiến độ nhiệm vụ cũng trở thành (4/10 ). Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ngày mai sẽ có thể hoàn thành nhiệm vụ rồi.

Bên ven đường có quán ăn ghé ăn xong sau đó lại đi làm việc.

Reng reng reng reng ——

Khi Lâm Dật đang chuẩn bị nhận đơn tiếp theo, điện thoại trong túi đột nhiên vang lên.

Người gọi là Trương Tùng, lão nhị trong phòng ký túc xá thời đại học.

"Lão đại, đang bận rộn hả, nói cho anh biết một tin tức tốt, em qua mấy ngày nữa có thể sẽ đi Trung Hải một chuyến, anh có chào đón em không?"

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 159.
Bình Luận (0)
Comment