Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1575 - Chương 1573: Hồn Ma Cô Đơn.

Chương 1573: Hồn Ma Cô Đơn.
Chương 1573: Hồn Ma Cô Đơn.
Chương 1573: Hồn Ma Cô Đơn.




"Bắc Âu quá bình thường rồi, nơi này thú vị hơn." Lâm Dật cười nói.

"Chỉ cần đi cùng anh, đi đâu em đều thích." Kỷ Khuynh Nhan cười híp mắt nói:

"Nhưng mà biểu hiện hôm nay của anh quả thật không tệ, vậy mà còn mang theo cái váy mới mua đến nữa. Không tồi không tồi, hơn nữa còn có kính mát, đáng được biểu dương nha."

Lúc này Kỷ Khuynh Nhan, đã đổi lại bộ váy cô thích, còn mang theo kính mát che gần hết nửa khuôn mặt.

Ở cùng với Kỷ Khuynh Nhan cũng đã lâu, Lâm Dật cũng biết thói quen sinh hoạt của cô.

Ra ngoài nhất định phải đeo kính râm, theo cách cô ấy nói chính là thời khắc đều duy trì cảm giác thần bí.

"Anh thấy em đặt chiếc váy này ở vị trí dễ thấy nhất, anh đoán trong lòng em rất thích chiếc váy này, chỉ là thời tiết ở Trung Hải không cho phép, nếu không em sớm đã mặc nó rồi."

"Nói như vậy cũng không sai, nhưng em rất hiếu kỳ, anh khi nào thì đến phòng quần áo của em vậy?"

"Tối ngày hôm qua."

"Sao em lại không biết?"

"Em ngủ như heo, bên ngoài sét đánh cũng không nghe được, làm sao có khả năng nghe thấy tiếng anh tìm quần áo chứ."

"Về sau không được nói em là heo." Kỷ Khuynh Nhan phồng lên hai má, cô cũng biết tư thế ngủ của mình không đẹp, cho nên ở phương diện này cũng không dám phản bác lại Lâm Dật.

"Được, Peppa."

" —— "

Kỷ Khuynh Nhan tức giận giậm chân, bị Lâm Dật làm cho vừa thẹn vừa giận.

Moa~~

Lâm Dật ở trên mặt của Kỷ Khuynh Nhan hôn một cái.

"Không sao đâu, coi như là heo, cũng là một con heo nhỏ ngọt mềm."

Khóe miệng Kỷ Khuynh Nhan nở nụ cười, loại cãi vã ngọt ngào này, đối với hai người mà nói, đều là gia vị của cuộc sống.

Đi theo đoàn người, hai người đi ra khỏi sân bay.

Hôm nay là đêm Giáng sinh, ngày mai sẽ là lễ Giáng sinh rồi, trong sân bay có rất nhiều đồ trang trí liên quan với lễ Giáng sinh, hơn nữa làm rất hoành tráng, tràn ngập không khí lễ hội.

Mà ở trong quá trình này, hai người cũng cảm nhận được sự phóng khoáng Dubai.

Tất cả các loại hàng hiệu cao cấp hàng đầu được bày bán trong các cửa hàng miễn thuế ở sân bay.

Nhưng những thứ đồ này, cũng chỉ được bán trong các trung tâm mua sắm siêu sang như SKP ở Yến kinh với quảng trường Hằng Long Trung Hải.

Người ta nói rằng Ginza ở Tokyo với Champs Elysees ở Paris là thiên đường cho những người mua sắm.

Nhưng so với Dubai, vẫn là có chút chênh lệch.

Cũng giống như những nơi khác, họ đang cố gắng hết sức thể hiện sự xa hoa với thời trang của mình.

Nhưng Dubai không cần điều đó, tôi đang tọa lạc ở nơi này, đó chính là sự xa hoa, chính là thời thượng.

Cũng giống như đánh giá của Lâm Dật về ngoại hình của Kỷ Khuynh Nhan.

Người khác đều nỗ lực thông qua mỹ phẩm với quần áo trên người để bày ra sự quyến rũ của mình.

Nhưng Kỷ Khuynh Nhan thì không cần, bởi vì cô ấy đồng nghĩa với vẻ đẹp.

"Lâm tiên sinh, tiếp theo chúng ta đi đâu đây?"

Đi ra sân bay, Kỷ Khuynh Nhan kéo cánh tay Lâm Dật nũng nịu nói.

Mặc dù Kỷ Khuynh Nhan tuổi cũng không còn nhỏ, nhưng động tác như thế ở trên người cô lại không có chút làm bộ nào.

Người tướng mạo đẹp mắt, cho dù làm như thế nào cũng không có cảm giác không hài hòa.

"Đi về khách sạn trước, sắp xếp chỗ ở."

Đôi mắt to đẹp của Kỷ Khuynh Nhan lóe lên, "Hì hì, đều nghe theo sự sắp xếp của anh nha."

"Em chắc chắn?"

"Đương nhiên." Kỷ Khuynh Nhan nói một cách tự nhiên:

"Đừng nhìn em ở nhà hung giữ với anh, ở bên ngoài anh là lão đại, tất cả đều nghe theo anh."

"Buổi tối cũng nghe theo anh?"

Kỷ Khuynh Nhan ngẩng đầu lên, hất mũi kiêu ngạo, "Hừ, biết ngay anh sẽ nói như vậy mà, đi mau, sắp xếp chỗ ở đi."

Hả?

Nhìn thấy dáng vẻ sôi nổi của Kỷ Khuynh Nhan, Lâm Dật sửng sốt một chút.

Câu trả lời của Kỷ Khuynh Nhan có phần khác so với những gì anh tưởng tượng.

Là mình suy nghĩ nhiều rồi, hay là dấu hiệu của một cuộc chiến?

Thấy Kỷ Khuynh Nhan đã đi xa, Lâm Dật cũng đi theo.

Sau đó, hai người kêu một chiếc xe, đến khách sạn Burj Al Arab bảy sao duy nhất trên thế giới.

Khách sạn cũng như sân bay, đã trang hoàng rất nhiều để chào đón lễ giáng sinh sắp tới, không khí ngày lễ rộn ràng, còn có không ít người chụp hình lưu niệm.

Kỷ Khuynh Nhan cũng không thể ngoại lệ, lôi kéo Lâm Dật chụp vài tấm hình.

Nhưng sau khi chụp ảnh xong, Kỷ Khuynh Nhan cũng không đi vào ngay, mà là đứng ở bên ngoài một hồi lâu.

"Em đang nhìn cái gì vậy?"

"Em cảm thấy khách sạn này rất tốt."

Kỷ Khuynh Nhan suy nghĩ nói:

"Kỳ thực bất động sản thương mại có thể kết hợp với khách sạn."

"Đi mau, thật vất vả mới đi ra ngoài chơi một chuyến, em cũng đừng cứ nghĩ chuyện công việc nữa."

"Đừng có gấp, em nhìn thêm một chút nữa đã."

"Này có gì đáng xem, em nếu thật sự có ý tưởng, trở lại anh cho em xây một tòa là được rồi." Lâm Dật nhéo gương mặt Kỷ Khuynh Nhan nói.

"Ai nha, nhẹ chút nhẹ chút, phấn lót trên mặt cũng bị anh nhéo rơi ra hết rồi này."

Mặc dù ngoài miệng oán giận, nhưng trong lòng Kỷ Khuynh Nhan lại rất vui vẻ, đi theo Lâm Dật đi về phía cửa khách sạn.

Nhiều người đi ngang qua đều đổ dồn sự chú ý lên trên người Lâm Dật với Kỷ Khuynh Nhan.

Vẻ đẹp của cặp đôi người Châu Á này khiến ai nhìn cũng phải thèm muốn.

Nhưng hai người cũng không có coi trọng điều đó, đối với bọn họ mà nói đây chỉ là điều nhỏ nhặt, trực tiếp đi thằng vào bên trong khách sạn.

Đúng lúc này, một người đàn ông mặc quần jean màu đen quần jean với áo khoác đen đi từ bên trong ra.

Ngoài ra, người đàn ông đi ra còn đội một chiếc mũ lưỡi trai với khẩu trang màu đen, đem mình chặn chặt chẽ, chỉ để lộ ra đôi mắt của mình.

Trong thời tiết nắng nóng như ở Dubai, những người tới đây chơi cơ bản đều là mặc quần áo mát mẻ như Kỷ Khuynh Nhan.

Cho dù là Lâm Dật cũng đổi sang mặc áo tay ngắn, quần đùi với dép.

Mà người đàn ông trước mắt này, lại đem mình chặn chặt chẽ, cách ăn mặc như vậy rất kỳ quái, giống như là người nổi tiếng đang đi du lịch vậy.

Theo bản năng, Lâm Dật liếc mắt nhìn người đàn ông kia.

Lại bất ngờ nhìn thấy, ánh mắt của anh ta cũng rơi vào trên người mình.

Ánh mắt của hai người ở giữa không trung giao nhau, bước chân của Lâm Dật bỗng nhiên chậm một nhịp. Mặc dù khẩu trang che gần hết khuôn mặt, nhưng ánh mắt thâm thúy lại mang đến cho Lâm Dật loại cảm giác quen thuộc.

Giống như đã từng quen biết, hình như đã gặp ở đâu rồi.

Vẻn vẹn trong nháy mắt, cả hai đều thu hồi ánh mắt, hai người lướt qua nhau, ai cũng không dừng lại.

"Người kia thật kỳ quái, trời nóng như vậy lại còn che kín như vậy, lại còn mặc một bộ đồ màu đen, thật là nóng mà." Kỷ Khuynh Nhan phàn nàn nói.

Toàn thân màu đen!

Trong phút chốc, Lâm Dật hình như nghĩ tới điều gì, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn người đàn ông mặc đồ đen vừa đi qua!

Cũng chính vào lúc này, người đàn ông mặc đồ đen vừa vặn đi tới cũng đã dừng bước chân quay đầu lại nhìn Lâm Dật.

Ánh mắt của hai người, lại một lần ở giữa không trung giao nhau.

Nhưng lần này, cũng không bình tĩnh giống như trước đó, giống như có một tia lửa xẹt qua khó mà nhận ra được.

Lâm Dật nhìn chằm chằm vào cặp mắt kia, nỗ lực tìm ra câu trả lời mà mình muốn.

Nhưng là đúng lúc này, người đàn ông mặc đồ đen kia hạ thấp mũ của mình xuống, xoay người đi ra khỏi khách sạn.

Xung quanh đều là có tiếng cười nói vui vẻ, mọi người ăn mặc đều đặc biệt mát mẻ. Nhưng người đàn ông mặc đồ đen kia lặng lẽ bước đi, không biết là muốn đi đâu.

Giống như một bóng ma cô đơn lang thang trên thế giới.

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment