Chương 1586: Tuyên Bố Với Toàn Thế Giới Rằng Anh Yêu Em.
Chương 1586: Tuyên Bố Với Toàn Thế Giới Rằng Anh Yêu Em.
Động tác của Lâm Dật dừng tại không trung, đã từng có rất nhiều người công khai hoặc là âm thầm thổ lộ với Lâm Dật.
Nhưng Kỷ Khuynh Nhan không thể nghi ngờ chính là người giản dị nhất.
Khi con gái xúc động chính là lúc rung động lòng người nhất.
"Anh cũng yêu em."
Đương~~
Lâm Dật cầm chén rượu, đụng một cái với Kỷ Khuynh Nhan.
Bảo hộ sự ngây thơ của cô, đốc thúc cô trưởng thành.
Đây là chuyện mà mình phải phấn đấu trong quãng đời còn lại.
Lâm Dật uống cạn sạch ly rượu đỏ, Kỷ Khuynh Nhan cũng giống như vậy, uống không thừa một giọt.
Ánh nến chiếu lên mặt của hai người, kéo dài bóng hình của cả hai, kéo bầu không khí trong bữa tiệc trở về với ký ức.
Từ lần đầu gặp mặt cho đến tương lai không xa.
Kỷ Khuynh Nhan liệt kê ra từng chuyện từng việc nhỏ trong trí nhớ, cùng với đủ loại quy hoạch trong tương lai.
Cũng chính là những chuyện nhỏ tưởng chừng như không có ý nghĩa kia đã tạo nên dáng vẻ hạnh phúc của Kỷ Khuynh Nhan.
Nhỏ mà tốt đẹp.
...
Trung Hải, 9 giờ 30.
Trong tòa nhà cơ quan chính phủ, chỉ có một chiếc đèn vẫn sáng.
Lương Nhược Hư ngẩn người nhìn đống tài liệu và báo cáo chất đầy như bụi trên bàn.
Cà phê trên bàn, còn thừa lại hơn nửa ly, đều đã nguội.
Đương đương đương ——
Ngay tại lúc Lương Nhược Hư đang ngẩn người thì cửa phòng bị gõ.
Bỗng nhiên, tim Lương Nhược Hư đập nhanh hơn, chỉnh sửa lại quần áo trên người một chút, làm vẻ nghiêm túc nói:
"Vào đi."
"Lương bí thư."
Cửa phòng bị đẩy ra, cô phát hiện người tiến vào, là ông chú phụ trách thu nhận thư trước cửa.
Cô che giấu sự thất vọng trong lòng, Lương Nhược Hư lạnh nhạt nói:
"Có chuyện gì sao?"
"Lương bí thư, đã hơn chín giờ rồi, đừng làm nữa, thân thể quan trọng."
"Xong ngay đây."
"Ai ai ai, hôm nay là lễ giáng sinh, cho bản thân mình một ngày nghỉ đi, đừng làm cho thân thể quá mệt mỏi."
Lương Nhược Hư ôn nhu cười một tiếng, ngay cả ông lão đều biết hôm nay là lễ giáng sinh.
"Vậy được rồi, tạm để công việc qua một bên, ngày mai lại nói."
Lương Nhược Hư đứng dậy, thu dọn văn kiện trên bàn, cầm áo khoác và ví cầm tay treo trên giá, rời khỏi văn phòng.
Thời tiết tháng mười hai có chút lạnh, cô quấn chặt quần áo trên người, đi về phía xe của mình.
Đến cấp bậc như Lương Nhược Hư thì đều có tài xế riêng.
Chỉ là hôm nay là ngày đặc biệt, Lương Nhược Hư đã để tài xế về trước.
Hiện nay trong xã hội, cho dù là người bao nhiêu tuổi thì đều không thể bỏ qua ngày lễ giáng sinh.
Mọi người đều muốn hợp thời, ở bên cạnh người yêu.
Lương Nhược Hư lái xe, vốn dĩ tại ngã tư phía trước, cần phải rẽ phải để về nhà, nhưng sau đó cô lựa chọn đi thẳng.
Một đường lái xe đến bến Thượng Hải.
Lúc này, đã mười giờ tối.
Đem xe ngừng tốt, Lương Nhược Hư quấn chặt áo khoác màu đen vào người, chậm rãi đi trên con phố sầm uất nhất Trung Hải.
Nước sông không ngừng dạt dào, bước chân của Lương Nhược Hư rất chậm, so với nước sông thì tựa như là một người đi ngược chiều.
Mặc dù đã rất muộn, nhưng nam nữ đi lại trên đường vẫn còn rất nhiều.
Có đôi tình lữ trẻ tuổi, không nhiễm trần thế, sóng vai đi qua.
Có cặp đôi trung niên, giữa hai tay có dắt theo đứa bé non nớt, nhìn nhau không nói gì, tràn đầy ý cười.
Còn mấy cụ già tóc hoa râm, đầu đầy tóc bạc, đi trong đám người.
Tình yêu trên thế gian đều như hoàng hôn, nhìn thì bình thường, nhưng dắt tay đi qua nhiều năm như vậy, sao lại không phải là một niềm hạnh phúc và thỏa mãn chứ.
Lương Nhược Hư tựa vào lan can bên bờ sông, cảm thấy những người trước mắt này, những thứ cảnh sắc này, đều không có quan hệ gì với mình.
Trong lúc con người cô độc nhất thì luôn nhớ nhà.
Lương Nhược Hư cũng giống như vậy.
Reng reng reng _ _
Vừa mới lấy điện thoại di động ra thì phát hiện nó cũng vang lên.
Trùng hợp hơn nữa là mẹ gọi điện thoại tới.
"Mẹ."
"Hai người các con đang giở trò quỷ gì vậy?"
"A?"
Lương Nhược Hư bị nói sửng sốt, "Không làm cái gì cà mà?"
"Đợi lát nữa con tự mình xem đi."
Thẩm Thục Nghi cúp điện thoại.
Rất nhanh, trên điện thoại di động của Lương Nhược Hư nhận được mấy video tiktok.
Hầu như đều là các tòa nhà cao tầng của thành phố, phía trên dùng ánh đèn, viết mấy chữ thật lớn.
"LRX anh yêu em."
Đèn Neon năm màu không ngừng lấp lóe, sáng ngời mà chói mắt.
Lương Nhược Hư cầm điện thoại di động, đứng ngơ ngác tại chỗ.
Cô không cảm thấy đây là trùng hợp, ngoại trừ Lâm Dật ra thì không ai làm chuyện như vậy cả.
Nhìn vào điện thoại di động, cái này là một video khác, Lương Nhược Hư nhẹ nhàng lau nước mắt.
Giờ phút này, cô không cảm thấy hâm mộ người khác nữa.
"Các người nhìn xem, có người đang thổ lộ!"
Nghe thấy tiếng kinh hô của người bên cạnh, Lương Nhược Hư nhìn theo ánh mắt của mọi người.
Nhìn thấy trên tòa nhà cách đó không xa cũng xuất hiện mấy chữ tương tự.
"LRX anh yêu em."
"Trời ạ, người tên là LRX rốt cuộc là ai vậy, bạn trai nàng thật là lãng mạn, như này đúng là quá hạnh phúc mà."
"Nếu như tôi gặp được nam sinh như vậy, khẳng định sẽ gả, không chút do dự!"
"Còn không phải chủ trên tòa nhà đâu, trên xe taxi cũng có!"
Lương Nhược Hư giật mình nhìn Taxi trên đường.
Trên hộp đèn quả thực cũng có mấy chữ như vậy.
Hơn nữa, mỗi một chiếc xe có!
"Tôi dựa vào, không phải chứ, ngay cả nước ngoài mà cũng có!" Tiếng kinh hô vang lên lần nữa.
"Bạn tôi đang học tại Mỹ, cô ấy vừa mới gửi qua cho tôi!"
Lương Nhược Hư lặng lẽ bước đi như không có chuyện gì xảy ra.
Cô bất ngờ phát hiện, trên những tòa nhà chọc trời tại Quảng trường Thời Đại New York khắp nơi đều viết tên của mình!
"Nào chỉ là Mỹ, Đảo quốc cũng có, lên cả tiktok rồi!"
Nghe thấy thảo luận của những người xung quanh, Lương Nhược Hư cảm thấy dở khóc dở cười, lặng lẽ lau nước mắt.
Ở trong nước làm ra nhiều chuyện thiêu thân như vậy còn chưa tính, không nghĩ tới còn ra cả nước ngoài.
Dạng thao tác này quả thực rất Lâm Dật.
Mắt Lương Nhược Hư lại trở nên ẩm ướt, trên khắp các ngọn đèn đều được khắc một cái tên.
Thật giống như tất cả ánh đèn đều đang hướng về phía cô.
Reng reng reng _ _
Lúc này, điện thoại của Lương Nhược Hư lại vang lên, vẫn là Thẩm Thục Nghi gọi tới.
"Có phải đã thấy được rồi hay không."
"Ngạch..."
Gương mặt Lương Nhược Hư đỏ lên, "Đã nhìn thấy, nhưng đều viết tắt tên, không phải là vấn đề lớn."
"Mẹ biết vấn đề không lớn, nhưng hình như hai con đang chơi đùa có chút quá mức?" Thẩm Thục Nghi nói:
"Vừa rồi mẹ đã xem, không chỉ là trong nước, nước ngoài cũng có, các con thật sự là biết chơi."
"Thôi đi, mẹ có phải là đang ghen tị hay không?" Lương Nhược Hư ngạo kiều nói:
"Ban ngày cha có gọi điện cho con, nói phải đi Tây Nam, mẹ ở nhà một mình, không có ai tặng quà cho đúng không."
"Đừng nói lung tung."
"Đúng đúng đúng, con nhớ ra rồi." Lương Nhược Hư nói:
"Hôm qua cha có nói với con, mua cho mẹ 5 cân táo, đủ cho mẹ ăn một hồi."
"Cút!"
Thẩm Thục Nghi tức hổn hển cúp điện thoại.
Hô ~~
Lương Nhược Hư hít sâu một cái, lau khô nước mắt, cũng không muốn đi dạo ở đây nữa.
Bởi vì đã không còn ý nghĩa.
Lương Nhược Hư trở lại trên xe, cũng không vội rời đi, cô đang luyến tiếc những ánh đèn thuộc về mình.
Ong ong ong _ _
Điện thoại của Lương Nhược Hư lại, là một tin Wechat.
Chỉ có mấy chữ ngắn ngủi.
"Tuyên bố với cả thế giới rằng anh yêu em."
------
Dịch: MBMH Translate