Chương 1585: Em Yêu Anh.
Chương 1585: Em Yêu Anh.
Nhìn thấy vẻ mặt ngây người của Lâm Dật, Kỷ Khuynh Nhan nín khóc mỉm cười.
"Nhìn bộ dáng ngốc nghếch của anh kìa, đùa anh thôi."
Hai tay Kỷ Khuynh Nhan ôm cổ Lâm Dật, đưa môi mình lên.
Ánh sáng mặt trời chiếu lên người của hai người, cùng với bãi cát bờ biển tạo thành một bức tranh tuyệt đẹp.
Mấy phút đồng hồ sau, hai người mới tách ra.
Lâm Dật lôi kéo tay Kỷ Khuynh Nhan.
"Đi thôi, vào trong đi dạo một chút, nhìn xem có thích hay không."
"Chỉ cần là anh tặng thì em đều thích."
Hai người tay trong tay, đi vào trong biệt thự.
Trước biệt thự có một đài phun nước lớn, cho dù đã hoàng hôn, nhưng lại xuất hiện cầu vồng, dường như đang nghênh đón hai người.
Trước cửa biệt thự, có mười mấy người đang đứng, đều mặc đồng phục của người hầu, cố ý đứng ở chỗ này, chờ Lâm Dật và Kỷ Khuynh Nhan tới.
"Bọn họ cũng là anh sắp xếp sao?
"Đương nhiên rồi, nếu không thì ai sẽ nấu cơm cho chúng ta ăn đây."
"Nhưng em muốn ăn cơm anh nấu hơn."
"Chuyện này không thành vấn đề, đợi lát nữa bảo bọn họ vào phụ giúp anh, anh sẽ bao bữa tối này."
"Cám ơn Lâm tiên sinh, vậy em không khách sáo với anh nữa."
Nhìn thấy hai người đi tới, người hầu đứng tại cửa ra vào đều lần lượt cúi đầu, vô cùng cung kính.
Diện tích biệt thự không lớn như Cửu Châu Các, nhưng việc trang hoàng và thiết kế phải nói là cực kỳ vượt mức quy định.
Dù là người lập nghiệp bằng kiến trúc như Kỷ Khuynh Nhan, cũng không thể không cảm thán, trình độ của nhà thiết kế đã đến cấp bậc thế giới.
"Em có thể đi dạo một vòng ở trên đảo, bây giờ anh sẽ đi chuẩn bị bữa tối."
"Không muốn." Kỷ Khuynh Nhan lắc đầu nói, "Chờ sau khi cơm nước xong xuôi, hai chúng ta sẽ cùng nhau đi, anh không đi cùng thì một mình em đi cũng chẳng có ý nghĩa gì cả."
"Vậy thì em chờ anh một lát, anh đi chuẩn bị bữa tối, sau đó lại ra ngoài đi dạo."
Lâm Dật và mấy người hầu đi vào phòng bếp, Kỷ Khuynh Nhan bắt đầu đi loanh quanh trong phòng.
Đối với cô mà nói, tất cả mọi thứ ở đây đều rất mới lạ.
Bản thân mình vậy mà lại trở thành chủ nhân của một hòn đảo nhỏ, quả thực đúng là không thể tin nổi.
Đi vào nhà bếp, Lâm Dật phân phó người hầu chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cho bữa tối.
Còn mình thì ngồi qua một bên, đến một nơi không ai thấy được, sau đó lấy giấy bút ra, trong đầu nhớ lại bộ dáng của người đàn ông châu Á kia.
Anh cố gắng phác hoạ lại hình ảnh của người đó, mấy hơn nửa giờ, mới vẽ xong bộ dáng của đối phương.
Sau đó, Lâm Dật cầm điện thoại di động, chụp một tấm rồi gửi cho Ninh Triệt, đồng thời gọi điện thoại qua.
Điện thoại kết nối, bên kia truyền đến âm thanh ồn ào.
Có tiếng nhạc và tiếng gọi ầm ĩ, dường như đang tham gia Party.
"Tôi đã gửi cho cô một tấm hình, nhận được chưa."
"Cậu chờ một lát, tôi xem một chút." Ninh Triệt nói:
"Không phải là ảnh chụp cơ bụng của cậu đó chứ, hắc hắc, tôi có chút thèm."
"Đứng đắn một chút, là chuyện chính."
"Đừng có gấp, tôi sẽ xem ngay... Người này là ai vậy?"
"Tôi cũng không biết, dù sao không phải người tốt, cô giúp tôi điều tra một chút, có thể tìm được tin tức liên quan thì tốt nhất, không tìm thấy cũng không quan trọng."
"Hãy chờ tin tức của tôi, tôi sẽ gửi qua cho Lưu lão đại, đoán chừng lát nữa là có thể có tin tức."
"Nói với Lưu lão đại, đây không phải chuyện đùa, làm nhanh hơn một chút."
"Tôi sẽ truyền đạt lại y nguyên lời của cậu cho anh ấy."
Sau khi nói chuyện với Ninh Triệt, Lâm Dật cúp điện thoại, bắt đầu chuẩn bị bữa tối.
Không bao lâu, Kỷ Khuynh Nhan đột nhiên ôm lấy eo Lâm Dật từ phía sau, áp hai gò má dán vào phía sau lưng của anh, giống như con gấu túi.
"Đi dạo trong phòng xong rồi sao?"
"Ừm, cách trang hoàng tốt hơn nhiều so với trong tưởng tượng của em, hơn nữa nệm còn đặc biệt dễ chịu, em đã nhớ kỹ nhãn hiệu, lúc trở về hai chúng ta cũng đổi một bộ."
"Đều nghe em."
"Hì hì, moa~" Kỷ Khuynh Nhan hôn một cái trên mặt Lâm Dật.
"Có gì cần em giúp đỡ không? Vừa lúc đang nhàn rỗi không chuyện gì."
"Giúp đỡ thì không cần, em đi xem phim đi, lát nữa sẽ có cơm."
"Anh làm như vậy khiến cho em có chút xấu hổ, nếu cứ như vậy qua mấy năm nữa, có lẽ em sẽ bị anh nuôi thành phế vật mất."
"Người khác muốn cơ hội như vậy còn không có đâu." Lâm Dật cũng hôn một cái lên mặt Kỷ Khuynh Nhan, "Đi ra ngoài đi, sẽ xong ngay thôi."
"Vậy em không khách sáo với anh nữa."
Kỷ Khuynh Nhan đắc ý rời khỏi nhà bếp, Lâm Dật tiếp tục làm cơm tối.
Ước chừng nửa giờ sau, mới làm xong toàn bộ.
Mà trong quá trình này, Kỷ Khuynh Nhan cũng không nhàn rỗi.
Cô luôn bận rộn giữa phòng khách và nhà ăn, loay hoay chuyện đèn đóm trong phòng.
Lâm Dật cũng không hỏi nhiều, nhìn bộ dạng vui vẻ ngẩng cao đầu của cô, trong lòng cũng cảm thấy vui theo.
Vì để hợp với tình hình, Lâm Dật chuẩn bị cơm Tây, hơn nữa còn nướng một con gà tây, phối thêm khoảng chừng hơn mười món ăn nữa.
"Em đã chọn xong rượu vang đỏ rồi." Trước bàn ăn, Kỷ Khuynh Nhan nói: "Có phải là rất có ánh mắt hay không."
"Biểu hiện không tệ, xem ra Kỷ tổng cũng là người làm chuyện lớn, mạnh hơn anh đây nhiều."
"Hừ, đừng cho là em nghe không hiểu hàm ý trong lời nói của anh." Kỷ Khuynh Nhan ngạo kiều nói:
"Nhưng mà biểu hiện hôm nay của anh tốt như vậy, nên tạm tha thứ cho anh, nhưng khoan lại vội ăn, em còn phải chuẩn bị một chút."
Nói xong, Kỷ Khuynh Nhan chạy tới một bên, tắt hết đèn, sau đó đốt nến trên bàn ăn, tạo nên cảm giác bữa tối dưới ánh nến.
Lâm Dật cảm thấy hành động như vậy mới phù hợp với tính cách của Kỷ Khuynh Nhan.
Cô có sự theo đuổi rất mạnh đối với lãng mạn, hoặc có thể nói, đây là nguyện vọng mà cô luôn muốn trải qua, cũng là biểu hiện cho một tâm hồn hồn nhiên.
Sau khi chuẩn bị tốt tất cả, Kỷ Khuynh Nhan về tới chỗ ngồi, chủ động rót đầy rượu cho Lâm Dật, sau đó lại rót cho mình một ly, đồng thời đưa đến giữa không trung.
"Lâm tiên sinh, rất vinh hạnh khi có thể cùng anh cùng nhau trải qua lễ giáng sinh thứ hai, cảm ơn anh đã chuẩn bị mọi thứ cho em."
Sau đó trong đôi mắt đẹp của Khuynh Nhan mang theo một tầng hơi nước mông lung.
"Cám ơn anh hơn hai năm qua đã che chở và bảo vệ em, gặp được anh là chuyện có ý nghĩa nhất trong cuộc đời của em, cũng là chuyện mà em không hối hận nhất."
"Hi vọng mỗi một lễ giáng sinh sau này, em đều có thể được trải qua cùng anh, cùng đi qua xuân hạ thu đông, cùng nhau chậm rãi già đi..."
Nói tới đây, Kỷ Khuynh Nhan đã không cầm được nước mắt của mình, từng giọt bắt đầu chảy xuống, nhưng nụ cười nới khóe miệng lại vô cùng rực rỡ.
"Đang còn rất tốt tự nhiên nói những thứ này làm gì, đây không phải là chuyện mà anh nên làm sao."
Lâm Dật bị Kỷ Khuynh Nhan làm cho cảm động, nhưng thứ mà đời này anh không muốn thấy nhất chính là nước mắt của Kỷ Khuynh Nhan.
Cho dù là bi thương hay là vui vẻ.
"Nào có chuyện có nên hay không, anh đối tối với em một phần, em đều cảm kích trong tim. Bởi vì ngoại trừ anh, có lẽ không có người thứ hai có thể đối với em như vậy."
Kỷ Khuynh Nhan cười, lau nước mắt, nhưng lại có một chút không cầm được.
"Em không thông minh như anh, cũng không biết nói chuyện, thứ có thể cho anh thực sự không nhiều, cho nên em muốn dành tình yêu đơn thuần và vô số ôn nhu đời này của mình hết cho anh."
Đương...
Cô đụng nhẹ vào ly rượu của Lâm Dật. Trong ánh mắt ôn nhu của Kỷ Khuynh Nhan, tất cả đều là anh.
"Em yêu anh."
------
Dịch: MBMH Translate