Chương 1584: Món Quà Đặc Biệt.
Chương 1584: Món Quà Đặc Biệt.
"Thật sự là mất hứng, thế mà gặp phải loại chuyện này." Kỷ Khuynh Nhan phàn nàn.
Trong đó bao gồm cả Rahman và những người giải vây kia nữa.
Lâm Dật cảm thấy, chuyện này cũng không thể trách cô được.
Bởi vì một lễ giáng sinh rất tốt đẹp lại xảy ra chuyện này, quả thực rất mất hứng.
Người có tâm hồn hồn nhiên như Kỷ Khuynh Nhan đương nhiên là không thể tiếp nhận được chút tì vết nào trong chuyện này.
Lâm Dật nắm tay của cô thật chặt, vừa cười vừa nói:
"Em xem Slamdunk chưa?"
"Biết, nhưng em cũng không xem bao nhiêu, em trai của em có xem hết toàn tập." Kỷ Khuynh Nhan nghĩ một lúc rồi, nói:
"Nghe nói cuối cùng không giành được hạng 1, bọn họ đã tiếc nuối một thời gian thật dài."
Lâm Dật cười gật đầu, "Nhưng sau đó tác giả có nói, thanh xuân thường là không hoàn mỹ, giống như là cuộc hành trình của chúng ta vậy."
"Hắc hắc, em hiểu ý của anh."
Kỷ Khuynh Nhan cầm tay Lâm Dật, ôn nhu nói:
"Thật ra em cảm thấy, mỗi người đều sẽ có tiếc nuối, nhưng những thứ tiếc nuối đó đã tạo thành dáng vẻ bây giờ của chúng ta."
"Tiếc nuối của anh là từ nhỏ không có cha mẹ, nhưng cũng nhờ nỗi tiếc nuối này, mới khiến cho suy nghĩ của anh trở nên cứng cỏi, mới có thành tựu của ngày hôm nay. Cho nên có tiếc nuối, cũng không phải là chuyện xấu."
"Thông minh, anh thích nhất là nói chuyện với người thông minh như em, nói một chút liền rõ ràng."
"Được rồi, anh đừng khen em nữa."
Kỷ Khuynh Nhan híp mắt cười rộ lên, ngượng ngùng nói:
"Đã hơn ba giờ chiều rồi, chúng ta cũng trở về đi, hôm nay chơi cũng được rồi, em đã có chút đói bụng."
"Nhịn thêm một chút, còn có những tiết mục khác nữa."
"Những tiết mục khác sao?"
"Vẫn là câu nói kia, đừng hỏi gì cả, đi theo anh là được."
Kỷ Khuynh Nhan biết Lâm Dật có nhiều ý đồ xấu, nên dứt khoát không hỏi nữa.
Loại cảm giác thần bí này đúng là khiến người ta phải mong đợi.
Sau đó, dưới sự chỉ huy của Lâm Dật, hai người tới bến tàu Dubai.
Bởi vì nơi này có rất nhiều đảo nhân tạo và đảo tư nhân, cho nên đây là căn cứ của du thuyền và máy bay trực thăng.
Chỉ cần dùng tiền là có thể đi đến bất kỳ chỗ nào.
Nhìn hoàn cảnh bốn phía, Lâm Dật cảm thấy, cho dù bến tàu Vọng Giang của mình có đứng đầu trong nước, nhưng muốn vươn ra toàn thế giới thì còn có một đoạn đường rất dài.
Ít nhất hiện tại đang có khoảng cách nhất định với Dubai bên này.
Hai người thuê một máy bay tư nhân, chậm rãi bay lên bầu trời.
Dubai chạng vạng tối, được bao phủ trong một mảnh màu vàng.
Các kiến trúc cao ngất đều rơi vào dưới thân, bãi cát vàng xen lẫn với bọt sóng như ngọc trắng, tạo thành một đường bờ biển mỹ lệ.
Nhất là đảo Palm Jumeirah nổi tiếng thế giới, nhìn qua không trung tựa như là một mảnh màu xanh lam đang dao động, nở rộ sinh mệnh, trình diễn vẻ đẹp kỳ vĩ của kiến trúc.
Đều nói hội đương lăng tuyệt đỉnh, nhất lãm chúng sơn tiểu(*), dùng bài thơ này hình dung hình ảnh trước mắt đúng là không có gì thích hợp bằng.
(*) 2 câu trong bài thơ Vọng nhạc (Đại Tông phù như hà)
Kỷ Khuynh Nhan có chút sợ độ cao, máy bay càng bay cao, tay của cô nắm càng chặt.
"Hoạt động tiếp theo mà anh chuẩn bị cho em không phải là nhảy dù đó chứ?"
"Chuyện này có thể thử một chút, nhưng không phải là tiết mục hôm nay."
"Không muốn, em cảm thấy mình sẽ bị hù chết." Kỷ Khuynh Nhan suy nghĩ một lúc nói:
"Nếu như là lặn xuống nước thì có thể thử một chút, đã lâu rồi em chưa được chơi."
"Với kỹ thuật bơi lội bình thường kia của em, chắc chắn là muốn lặn xuống nước sao?"
"Ai nói lặn xuống nước thì nhất định phải tự mình lặn vậy?" Kỷ Khuynh Nhan nói với vẻ đương nhiên.
"Em không tự mình lặn xuống nước, chẳng lẽ bảo anh cõng em sao?"
"Đúng thế, đến lúc đó anh cõng em, cùng đi ngao du biển lớn." Kỷ Khuynh Nhan nói:
"Chúng ta xuống biển bắt rùa, sau đó sẽ đi ngắm trăng chín ngày, những chuyện này đều muốn làm một lần, không thể bỏ lỡ được."
"Nếu theo như lời em nói thì anh chính là người khuân vác sao."
"Không cần quan tâm đến những chi tiết kia, chẳng lẽ anh còn không nguyện ý sao?" Kỷ Khuynh Nhan nhìn Lâm Dật, vừa mềm mại vừa ngang ngược.
"Nguyện ý, nguyện ý."
"Biểu hiện tốt một chút, sau này sẽ không bạc đãi anh."
"Vậy thật đúng là phải cảm ơn ngài."
Máy bay trực thăng bay hơn nửa giờ, cả một vùng biển lớn dường như đều bị bao phủ trong một mảnh màu vàng.
Sau đó, máy bay trực thăng đáp xuống trên một đảo nhỏ.
Sau khi xuống máy bay, Kỷ Khuynh Nhan có loại cảm giác không biết làm sao.
Cô phát hiện bốn phía, đa số đều bị thực vật che kín, không khí mới mẻ hợp lòng người, gió biển thổi qua bên tai, cảm giác như mỗi một cái lỗ chân lông đều được thư giãn.
Kỷ Khuynh Nhan nhìn về hướng cách đó không xa.
Cô thấy được một tòa kiến trúc ba tầng, thiết kế bên ngoài có chút tương tự với Cửu Châu Các, đơn giản mà khí chất, tràn đầy hơi thở thời thượng.
Thậm chí còn có thể nghe được tiếng suối chảy, phối hợp bãi cát vàng và bờ biển trước mắt, cảnh sắc như vậy đúng là tuyệt mỹ.
Nhưng cô lại không hiểu, Lâm Dật tại sao lại đưa mình đến đây.
"Tối nay định ở lại chỗ này sao?"
Kỷ Khuynh Nhan cảm thấy có khả năng, dù sao hôm nay là lễ giáng sinh, tìm một nơi tốt một chút, chậm rãi trải qua một đêm đẹp như này, cũng là chuyện đương nhiên.
"Trả lời chính xác."
"Phong cảnh ở đây tốt như vậy, ở một đêm có lẽ tốn không ít tiền đúng không."
Kỷ Khuynh Nhan cũng không quan tâm đến tiền, chỉ là thuận miệng hỏi một chút.
"Ừm, nếu quy về nhân dân tệ thì rơi vào khoảng hơn bốn tỷ."
"Hả?"
Kỷ Khuynh Nhan không bình tĩnh nổi nữa, "Ở một đêm thôi mà đã hơn bốn tỷ? Chuyện đùa gì thế này, đừng cho là em sẽ tin."
"Ở một đêm đương nhiên là không cần nhiều tiền như vậy, nhưng anh đã mua lại tất cả mọi thứ ở trên đảo rồi, bao gồm vả toà đảo này cũng giống như vậy, nên tốn tiền hơn một chút."
Kỷ Khuynh Nhan sửng sốt, đôi mắt đẹp trừng lớn, dáng vẻ ngốc manh càng nhìn càng thấy đáng yêu.
"Anh nói cái gì? Anh mua lại toà đảo này rồi sao?"
Lâm Dật gật gật đầu, "Từ giờ trở đi, toà đảo này sẽ là tài sản tư nhân của em, về phần nên quy hoạch nơi này thế nào, tất cả đều do em quyết định."
Nói xong, Lâm Dật giống như biến ảo thuật, lấy ra một tờ giấy chứng nhận từ trong quần áo, giao cho Kỷ Khuynh Nhan.
"Nhìn xem cái này."
Cô cẩn thận mở giấy chứng nhận ra, là một tấm giấy tương tự với chứng nhận bất động sản.
Nhưng cách thức có chút đặc thù, con dấu phía trên cho thấy nó có hiệu lực pháp lý.
Nhất là tại phần tên đảo, có viết ba chữ Kỷ Khuynh Nhan!
Nói một cách khác, tên của hòn đảo này, bây giờ gọi là Kỷ Khuynh Nhan!
"Từ nay về sau, nơi này chính là đảo nhỏ của hai chúng ta, là lãnh địa riêng của chúng ta."
Trong lòng Kỷ Khuynh Nhan rất cảm động, nước mắt rơi xuống không cầm được, lúc này cô mới hiểu được, thì ra đây là món quà giáng sinh mà Lâm Dật chuẩn bị cho mình.
"Đều tại anh, lại khiến cho em rơi nước mắt, phải trang điểm lại, hơn nữa còn không nói cho em biết trước một tiếng, sau này nếu như còn như vậy, em sẽ không cùng quan tâm đến anh nữa."
"Nói trước cho em thì còn ý nghĩa gì nữa, như này mới có tính bất ngờ."
"Chủ yếu là nếu như anh nói sớm cho em biết, em đã có thể nghĩ cho nó một cái tên dễ nghe, cái tên này quá quê mùa rồi."
Lâm Dật: . . .
Suy nghĩ cả nửa ngày lại không phải là bởi vì cảm động!
------
Dịch: MBMH Translate