Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1585 - Chương 1583: Chuyện Kinh Khủng.

Chương 1583: Chuyện Kinh Khủng.
Chương 1583: Chuyện Kinh Khủng.
Chương 1583: Chuyện Kinh Khủng.




"Anh là ai!"

Cảnh sát phụ trách giam giữ Lâm Dật giơ tay lên, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

"Chúng ta là người nào không quan trọng, chỉ muốn các người đừng lộn xộn, như vậy sẽ không có việc gì."

Lâm Dật đánh giá người nói chuyện, là một người da trắng, tóc rất dài, quần áo trên người có vẻ hơi cũ nát, còn có một mùi xăng nồng nặc.

Cách ăn mặc của hai người bên cạnh anh ta cũng đều không khác mấy, vô cùng tùy tính.

Vô cùng không phù hợp với thành thị này.

"Ha ha, người anh em, không có sao chứ." Người đàn ông tóc dài nhìn Lâm Dật rồi nói.

"Không có việc gì."

Lâm Dật cảm thấy ngoài ý muốn, những người này tại sao lại muốn nói chuyện với mình?

Hơn nữa còn không có biểu hiện ra chút địch ý nào?

Câu hỏi như vậy cũng đang xoay quanh trong đầu Kỷ Khuynh Nhan, chỉ là tình huống trước mắt, không cho phép chính mình hỏi nhiều.

"Mở còng tay của bọn họ ra."

Nhận được mệnh lệnh, hai đồng bọn của người đàn ông tóc dài liền mở còng tay cho Lâm Dật và Kỷ Khuynh Nhan.

Trong quá trình này, Lâm Dật cẩn thận quan sát tình huống xung quanh.

Phát hiện nơi này là một con phố tương đối vắng vẻ, hai hướng chỉ có hai hàng, người đi ngang qua đây cũng không nhiều.

Tại phía trước, xe cảnh sát đi đầu cũng đã bị người ngăn lại.

Anh rất quen thuộc với hình ảnh như vậy, trong điện ảnh thường xuất hiện cốt truyện có nội dung tương tự.

Bốn chiếc xe không chỉ ngăn xe cảnh sát lại,

Mà Rahman và Aziz ngồi xe riêng cũng bị ngăn lại.

Mà toàn bộ dường như đều do người đàn ông châu Á dẫn đầu này chỉ huy.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của Lâm Dật, người đàn ông châu Á đang hút thuốc cũng nhìn về phía anh một chút.

Sau đó.

Nhe răng nở nụ cười.

"Thế nào, không có bị thương chứ."

"Không có việc gì cả."

Người đàn ông châu Á hít mạnh một ngụm khói, phất phất tay.

"Ở đây không có chuyện của các người, đi về trước đi, chơi vui vẻ."

Lâm Dật không tiếp tục đáp lời, mà nhìn chằm chằm vào người đàn ông châu Á kia, giống như hết thảy trước mắt đối với anh ta mà nói, chỉ là một trận phong cảnh.

Người này, tuyệt đối không đơn giản!

Lâm Dật đưa ra đánh giá của mình.

"Làm sao bây giờ?" Kỷ Khuynh Nhan nắm lấy tay Lâm Dật.

"Cứ rời khỏi đây trước đi."

Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, hai người đi vào trong ngõ hẻm, biến mất trong tầm mắt công chúng.

Nhưng tranh chấp trên đường phố vẫn còn lâu mới kết thúc.

Người đàn ông châu Á đưa mắt nhìn Lâm Dật rời đi, rồi quay người đi vào ngõ hẻm nhỏ bên cạnh.

Không bao lâu, cha con Rahman và cha con Aziz đều được đưa tới trước mặt anh ta.

"Các, các anh là ai, nơi này là Dubai, chẳng lẽ anh còn muốn bắt cóc chúng tôi sao!" Maktoum khẩn trương nói.

Lúc đối mặt với Lâm Dật, bọn họ cũng không sợ, từ đầu đến cuối luôn giữ lấy thái độ cao ngạo.

Bọn họ biết, nơi này là địa bàn của mình, chỉ là một người Hoa, căn bản không thể làm gì mình cả.

Thế nhưng mà, lúc đối mặt với những người trước mắt này, bọn họ lại sợ.

Một sự sợ hãi xuất phát từ bên trong, khiến cho bọn họ không khống chế nổi tâm tình của mình.

"Vừa rồi các người hình như cũng không phải như này." Người đàn ông châu Á nói:

"Sao lại hoảng sợ thành cái dạng này rồi, dù sao cũng là thành viên của hoàng thất, quá mất mặt."

"Nếu biết tôi là thành viên của hoàng thất thì nhanh thả tôi ra, nếu không các người đừng mong chạy thoát!"

"Tôi có thể cản các người lại, mà cho đến bây giờ, cũng không có người nào tới cứu viện, ông còn nhìn không ra chuyện gì sao?" Người đàn ông châu Á nói:

"Không sợ nói cho ông biết, đừng nói là một nhân vật râu ria của hoàng thất như ông, cho dù thành viên dòng chính có tới, cũng chưa hẳn dám nói chuyện giống như ông đâu."

Ong ong ong...

Đầu Maktoum lập tức cảm thấy ong ong.

Chuyện liên quan tới thân phận của người đàn ông này, ông ta chỉ nghĩ đến một loại khả năng!

"Các, các người là..."

"Không nên đoán lung tung về thân phận của tôi, nếu không sẽ dẫn tới họa sát thân." Người đàn ông châu Á lại đốt điếu thuốc, ánh mắt rơi vào trên người Rahman, "Vừa rồi chính là anh cố ý gây chuyện đúng không, có vẻ như là dùng bóng đá cô ấy một chút."

"Tôi, tôi không phải cố ý, tôi không biết bọn họ là bạn của anh..." Rahman vừa nói vừa lui, nhưng không được mấy bước, đã đến chân tường.

"Tôi không muốn nghe lý do khác." Người đàn ông Châu Á móc một cây súng ra từ phía sau, không chút do dự mà bóp cò súng.

A!

Tiếng kêu thảm thiết truyền đến, trên đùi Rahman bị bắn ra một lỗ máu, thân thể cũng co quắp trên mặt đất.

Diện tích mặt ngoài vết thương lớn khoảng bằng bàn tay, máu tươi phun tung toé, máu thịt be bét.

Không hề nghi ngờ, chân của anh ta đã phế!

Ba người còn lại đều chảy mồ hôi lạnh, cho dù là Maktoum đều không dám nói một câu.

Ông ta đã đoán được thân phận của người đàn ông châu Á.

Cho nên ông ta không dám nói!

Sợ mình sẽ bị một súng bắn chết!

Ầm!

Một phát súng nữa được bắn ra mà không có dấu hiệu nào!

Người đàn ông Châu Á lại bóp cò lần nữa, bắn vào đùi Aziz !

A!

Lại là tiếng kêu thảm vang vọng khắp ngõ hẻm, Aziz trừng mắt, suýt nữa đã bị đau đến chết.

"Không nên hô to gọi nhỏ, nếu không tôi sẽ đánh chết anh."

Trong chốc lát, hai người đều ngậm miệng lại.

Sự sợ hãi mà người đàn ông Châu Á mang đến cho bọn họ đã khiến bọn họ quên đi đau đớn!

Đúng lúc này, một người đàn ông da đen chạy tới.

"Làm xong chưa?"

"Bên ngoài đã OK."

"Đi thôi, lên xe."

Người đàn ông châu Á cất vũ khí, đi về phía bên ngoài ngõ hẻm, biến mất trong tầm mắt của bốn người.

...

Cùng lúc đó, Lâm Dật và Kỷ Khuynh Nhan đã rời đi xa, đang ngồi trên xe taxi.

"Anh biết nhóm người kia là ai không?"

Kỷ Khuynh Nhan nắm lấy cánh tay Lâm Dật, lòng vẫn còn sợ hãi, hỏi.

Lâm Dật nhún vai, "Anh không quen biết ai ở chỗ này cả, cần điều tra một chút."

Lâm Dật vốn muốn tìm một lý do lấp liếm cho qua chuyện này, nhưng không tìm được.

Trong mắt Kỷ Khuynh Nhan, mình là một người đứng đắn, không thể có quan hệ với những loại người này được.

Mà bản thân anh cũng đang buồn bực, nhóm người này rốt cuộc là xuất hiện từ đâu vậy?

Từ giọng nói và phong thái của đối phương, đến cách bọn họ nghĩ cách cứu viện, căn bản không thể nào là người của mình.

Mà giọng nói và âm điệu của người đàn ông châu Á còn có chút khẩu âm Hàn Quốc.

Bản thân mình không có khả năng quen biết.

Suy nghĩ một lúc rồi cười khổ, Lâm Dật dường như đã đoán được một loại khả năng mơ hồ, cũng là khả năng duy nhất.

Tại toàn bộ Dubai, người mà mình quen biết chỉ có mẹ.

Chẳng lẽ là bà ấy phái người đến?

Nhưng lại cảm thấy không có khả năng là bà ấy.

Lấy tính cách của bà ấy cũng không có khả năng làm ra loại chuyện hung tàn như này.

Nhưng mà có thể khẳng định là, chuyện này hẳn là có quan hệ với bà ấy, người khác không có lý do gì để giúp mình cả.

Khả năng duy nhất còn lại chính là người cha chưa từng gặp mặt kia.

Nếu như toàn bộ đều là thật thì việc này có chút kinh khủng.

Đối phương có thể tới ngay lập tức, giúp mình và Kỷ Khuynh Nhan giải vây, chuyện này nói rõ nhất cử nhất động của mình đều nằm trong tầm mắt của bọn họ.

Cho dù chỉ xuất phát từ mục đích bảo vệ, cũng không có ác ý.

Thế nhưng là!

Điều làm cho Lâm Dật không thể tiếp nhận nhất chính là, trong quá trình này, bản thân anh vậy mà lại không có bất kỳ phát hiện nào cả!

Chuyện này rất khủng bố.

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment