Chương 1582: Các Người Tốt Nhất Không Nên Lộn Xộn.
Chương 1582: Các Người Tốt Nhất Không Nên Lộn Xộn.
Lâm Dật lại tát cho Rahman một bạt tay mà không hề báo trước.
Aziz và vệ sĩ sau lưng đều hết sức kinh ngạc.
Vệ sĩ của người ta đã tới đây mà còn dám động thủ, lá gan của người này cũng quá lớn rồi.
Rahman lại ngã trên mặt đất một lần nữa, khóe miệng đều là máu, răng cũng bị đánh nát.
Cùng lúc đó, người đi dạo quanh bãi cát đều tới xem náo nhiệt.
Phát hiện là hai người Trung đánh nhau với người địa phương Dubai.
"Người Trung kia, anh đừng có quá đáng!"
Vệ sĩ phụ trách đỡ Rahman, xông về phía Lâm Dật, thân thủ quả thật không tệ, nhưng ở trong mắt Lâm Dật thì còn kém không ít!
Lâm Dật nắm lấy đầu của anh ta, ép xuống, dùng đầu gối đá trên mặt của anh ta!
Răng rắc!
Tiếng nứt xương truyền đến, tên vệ sĩ xông lên đã máu me đầy mặt, mất đi lực chiến đấu.
Tình cảnh này khiến cho những người khác ở đây nhìn mà ngây người.
Đánh chủ của người ta thì cũng thôi đi, nhưng ngay cả vệ sĩ của đối phương mà cũng đánh, người đàn ông này có phải là quá vọng động rồi hay không?
Hai người Rahman và Aziz đều không nghĩ rằng mọi chuyện sẽ như vậy, cả hai đều bị dọa cho lui về phía sau.
Bọn họ chỉ là thiếu gia nhà có tiền, chỉ biết ỷ thế hiếp người, không có năng lực xử lý cục diện như vậy.
Lâm Dật đi về phía hai người từng bước một.
Vệ sĩ bên người đều rục rịch, muốn đi lên bảo vệ chủ tử của mình, nhưng đều không có gan làm chuyện này.
Đồng bọn của họ chính là minh chứng tốt nhất.
Người đàn ông Trung Quốc này rất mạnh, đánh một mình sẽ không phải là đối thủ của anh ta!
"Các người tốt nhất là nên đứng ở bên cạnh, nếu như người nào dám tới, tôi sẽ đánh chết người đó."
Tê _ _
Đối mặt với sự uy hiếp lạnh lùng của Lâm Dật, vệ sĩ của Rahman lập tức đứng tại chỗ, không ai dám động đậy dù chỉ là một chút.
"Hỗn đản, các người nhận tiền của cha tôi, thế mà không làm việc, tôi muốn đuổi việc các người!" Rahman hét lớn.
"Vậy chúng tôi liền đi trước..."
Những tên vệ sĩ hầu hết đều rất kiêng kị Lâm Dật.
Ở thời điểm này, bọn họ thống nhất lựa chọn lùi bước.
So với tiền, bọn họ càng muốn được sống hơn!
Nhìn thấy vệ sĩ bên người chạy trốn giống như mất mạng, Rahman và Aziz đều trợn tròn mắt.
Nếu như không ai bảo vệ mình thì mình căn bản là không thể trốn thoát.
"Lâm Dật."
Thấy chuyện càng nháo càng lớn, Kỷ Khuynh Nhan tiến lên, kéo cánh tay Lâm Dật.
"Em cũng không sao cả, việc này coi như xong đi."
"Anh tự biết chừng mực." Lâm Dật nói: "Dù sao cũng phải khiến cho anh ta nhớ lâu một chút."
Lâm Dật nhìn xuống hai người từ trên cao, giọng điệu trầm thấp.
"Cảm thấy mình rất lợi hại, không ai có thể trị anh sao?"
"Anh đừng động thủ, cha tôi ở gần đây, chẳng mấy chốc sẽ tới." Rahman nói:
"Tôi có thể xin lỗi anh về chuyện vừa rồi, anh muốn bao nhiêu tiền thì cứ ra giá, một triệu đô la mỹ thế nào, đủ cho anh sống cả đời."
Lâm Dật đưa tay ra, nắm lấy cổ Rahman.
"Vậy cái mạng này của anh bao nhiêu tiền? Tôi mua, 10 triệu đô la mỹ có đủ không?"
Người anh ta bị Lâm Dật nâng lên giữa không trung, sắc mặt tái nhợt, đã không có chút màu máu nào nữa.
"Tôi, tôi là thành viên của hoàng thất, anh không thể đối với tôi như vậy, chẳng mấy chốc sẽ có cảnh sát đến xử lý anh!"
"Có thể xử lý tôi hay không vẫn là ẩn số, nhưng tôi có thể đảm bảo, các người chắc chắn sẽ không thấy được mặt trời ngày mai."
Lâm Dật lại động thủ, nâng anh ta lên.
Hai chân Rahman đã treo lơ lửng giữa không trung, đã không có cách nào hít thở bình thường nữa!
"Dừng tay, nếu không chúng tôi sẽ nổ súng!"
Đúng lúc này, một tiếng gọi ầm ĩ truyền đến.
Lâm Dật nghiêng đầu nhìn qua, nhìn thấy có hai xe cảnh sát dừng lại bên lề đường, hơn mười cảnh sát đang đi về mình.
Đi theo đó còn có hai người đàn ông trung niên.
Bên trong có một người mặc áo choàng trắng của hoàng thất Dubai, một người khác mặc âu phục.
Hai người đều đi theo sát phía sau cảnh sát, đến bên cạnh Rahman và Aziz.
"Cha, người rốt cuộc đã đến!"
Nhìn thấy hai người, Rahman và Aziz tựa như là gặp được cứu tinh.
"Nhanh thả người xuống!" Cha của Rahman, Maktoum nói: "Nếu không tôi sẽ để cho bọn họ nổ súng!"
Tất cả họng súng của cảnh sát đều nhắm ngay vào Lâm Dật và Kỷ Khuynh Nhan.
Sắc mặt của Lâm Dật không thay đổi, buông lỏng tay ra.
Bản thân anh thì không sao cả, nhưng bởi vì Kỷ Khuynh Nhan nên anh mới không có lựa chọn cùng chết.
"Khụ khụ khục..."
Lâm Dật buông lỏng tay ra, Rahman lập tức lớn tiếng ho khan.
Cảm giác sống sót sau tai nạn khiến cho anh ta cảm thấy như được tái sinh.
"Cha, tuyệt đối không thể bỏ qua cho hai người Trung này, con muốn tống anh ta vào ngục giam, mang người phụ nữ kia đi!"
"Cha sẽ xử lý sự kiện này, tuyệt đối sẽ không buông tha cho bọn họ!"
Maktoum sử dụng thân phận của mình ra lệnh cho cảnh sát bên cạnh.
"Đưa hai bọn họ đi, tôi muốn bọn họ phải trả cái giá xứng đáng!"
"Không thanh vấn đề!"
Hai người bị còng tay, lên xe cảnh sát dưới cái nhìn soi mói của mọi người.
"Có sợ hay không?" Trên đường đến sở cảnh sát, Lâm Dật cười hỏi.
"Tuy là lần đầu tiên, nhưng có anh ở đây thì em sẽ không sợ." Kỷ Khuynh Nhan ung dung nói.
"Không sợ là được."
"Nhưng chỉ là có chút mất hứng, thật vất vả mới tới chơi một lần, thế mà gặp phải chuyện này, ai, đúng là không may."
"Quả thật có chút mất hứng, nhưng cứ coi như là đến cục cảnh sát du lịch một ngày đi, không bao lâu nữa là có thể đi rồi."
"Ừm vâng."
"Mời các người nghiêm túc một chút! Không được tùy tiện nói chuyện."
Nhìn thấy hai người vừa nói vừa cười, cảnh sát áp giải nghiêm túc nói.
"Chẳng lẽ nói chuyện cũng phạm pháp sao?" Lâm Dật dùng tiếng Ả Rập đáp lại.
"Các người đánh người của hoàng thất, hành hung trước mặt mọi người, tôi có quyền hoài nghi anh là phần tử nguy hiểm!" Cảnh sát ngạo mạn nói:
"Còn có người phụ nữ bên cạnh anh, lát nữa chúng tôi sẽ giam giữ riêng nên nói trước cùng anh một tiếng."
"A... Nếu như các người dám đưa cô ấy đi, tôi sẽ san bằng cục cảnh sát các người." Lâm Dật thấp giọng nói:
"Không tin, anh có thể thử một chút."
"Nếu như anh dám làm như vậy, chúng ta sẽ đem anh..."
Cảnh sát không nói chuyện, đột nhiên thắng gấp, thiếu chút nữa đã khiến người trên xe văng ra.
A!
Kỷ Khuynh Nhan hét lên một tiếng, Lâm Dật lập tức phản ứng lại, đỡ cô.
Lâm Dật nhíu mày, không biết đã xảy ra chuyện gì, đang còn êm đẹp tại sao lại dừng lại?
Điều quan trọng nhất chính là, tại trong mơ hồ, còn có tiếng gào truyền đến.
Theo bản năng, Lâm Dật nhìn qua phía sau xa.
Anh bất ngờ phát hiện, một chiếc Ác Điểu, một chiếc Lục Tuần đang dừng giữa đường, chặn đường lui.
"Xảy ra chuyện gì vậy, nhanh đi xem một chút đi!"
"Những tên đáng chết này, hại tôi thiếu chút nữa đã ngã xuống!"
Cảnh sát trên xe chuẩn bị một chút, vội vàng đi xuống, muốn biết đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng ngay lúc xuống xe thì người trên xe đều ngây ngẩn cả người!
Bởi vì bọn họ bị ba người dùng vũ khí chỉ vào đầu!
"Ha ha, bạn đồng nghiệp, các người tốt nhất đừng động đậy lung tung, nếu không tôi sẽ dùng súng bắn chết các người."
------
Dịch: MBMH Translate