Chương 1581: Xung Đột.
Chương 1581: Xung Đột.
"Anh nghĩ thì hay lắm." Kỷ Khuynh Nhan ngạo kiều nói:
"Nếu như anh không tắm rửa thì tối nay ra ghế sô-pha mà ngủ, anh tự mình quyết định đi."
Nói xong, Kỷ Khuynh Nhan chui vào ổ chăn, vẻ mặt vô cùng đắc ý.
"Em chờ đó, xem lát nữa em còn có thể đắc chí như này nữa hay không."
Lâm Dật đi vào phòng tắm, nhưng cũng không vội tắm rửa, mà ngồi trên bồn cầu, tiếp tục suy nghĩ về những chuyện trước mắt.
Hiện tại chỉ có thể gửi hy vọng vào bên phía Ninh Triệt, có thể tra được càng nhiều tin tức liên quan tới buổi đấu giá càng tốt.
Như này mới có thể hành động bước tiếp theo.
Hơn nửa giờ sau, Lâm Dật đi ra từ phòng vệ sinh, cười híp mắt chui vào ổ chăn.
Ngay sau đó là tiếng cười như chuông bạc của Kỷ Khuynh Nhan và tiếng thở dốc mỏng manh.
. . .
Sáng sớm hôm sau, lúc hai người mở mắt đã hơn bảy giờ sáng.
Kỷ Khuynh Nhan rời giường, xoay xoay lưng, sau đó đánh thức Lâm Dật.
"Đừng ngủ nữa, trời đã sáng rồi, thật vất vả mới đến đây một chuyến, phải nắm chắc thời gian đi dạo mới được."
Lâm Dật thuận thế rời giường, cảm thấy chuyến đi Dubai lần này còn không bằng không đi, thế mà gặp loại chuyện thiêu thân này.
Sau khi hai người rửa mặt xong thì đi khách sạn ăn bữa sáng.
Dù là lấy giá trị con người của Kỷ Khuynh Nhan, cũng cảm thấy giá nơi này có chút thái quá.
Một bữa sáng cũng không có gì nhiều mà đã tốn hơn 1000 tệ, đắt hơn trong nước nhiều.
"Lâm tiên sinh, hôm nay có sắp xếp gì không?"
Ăn sáng xong, Kỷ Khuynh Nhan nâng má, cười híp mắt nhìn về phía Lâm Dật.
"Không nên hỏi, nghe anh sắp xếp là được."
Sau khi ăn xong, Lâm Dật đưa Kỷ Khuynh Nhan đi tham quan một số danh lam thắng cảnh bên trong khu vực thành thị.
Công viên giải trí IMG và thám hiểm rừng sâu.
Kỷ Khuynh Nhan thấy công viên giải trí IMG thú vị hơn nhiều so với Disney.
Điều quan trọng nhất chính là, nơi này hầu như không cần phải xếp hàng, muốn chơi cái gì thì chơi cái đó, tăng thêm rất nhiều niềm vui thú khi du ngoạn và thể nghiệm.
Mà lúc thám hiểm ở trong rừng cây, dưới sợ xúi giục của Lâm Dật, cô đã lần đầu tiên cưỡi lạc đà đi một vòng.
Lúc vừa ngồi lên thì thiếu chút nữa cô đã bị dọa cho khóc, nhưng rất sau khi kết thúc, lại không nỡ xuống.
"Chúng ta đi dạo bờ biển đi."
Sau khi ra khỏi rừng cây và công viên giải trí, Kỷ Khuynh Nhan kéo cánh tay Lâm Dật, cười híp mắt, nói:
"Đã đến đây rồi, nếu như không qua đó nhìn một chút thì rất đáng tiếc."
"Là bởi vì em mua váy nhỏ, cho nên mới muốn đến đó đi dạo đúng không."
"Mới không phải đâu."
Bị Lâm Dật nói trúng tâm tư, Kỷ Khuynh Nhan liền ngẩng đầu, để lại cho anh một cái ót ngạo kiều.
"Em chỉ là muốn đi chơi, không có liên quan gì đến váy nhỏ cả."
"Được, nghe em."
Dưới sự yêu cầu của Kỷ Khuynh Nhan, hai người tới bãi biển vàng của Dubai.
Đúng như Lâm Dật nghĩ, trên xe Kỷ Khuynh Nhan đã đổi thành bộ quần áo đi biển mà cô mới mua.
Phía sau lưng lộ ra một mảng lớn, chỉ có mấy dây lưng liên tiếp, mát lạnh ưu nhã.
Sau đó cô còn cởi giày ra, giẫm trên bờ cát mềm mại ấm áp, gió nhẹ lay động mái tóc dài và váy của đi, tựa như là tinh linh đi ra từ trong biển lớn, đại diện cho tất cả những điều tốt đẹp trên thế gian.
Nước biển đánh tới bên cạnh bãi cát, còn không trắng bằng hai chân của Kỷ Khuynh Nhan.
Cảm giác lành lạnh làm nổi lên sự ham chơi của Kỷ Khuynh Nhan, cô nhấc váy, đá vào bọt nước phía đối diện.
A!
Ngay tại lúc Kỷ Khuynh Nhan chơi đến quên cả trời đất, cô bỗng nhiên hét lên một tiếng.
Lâm Dật quay đầu, phát hiện là một quả bóng cao su đá vào mông của Kỷ Khuynh Nhan.
Nếu như là hành vi vô tình của trẻ nhỏ thì Lâm Dật và Kỷ Khuynh Nhan đều sẽ không để ý, chỉ cần nói lời xin lỗi thì có thể cho qua chuyện này.
Nhưng họ lại phát hiện, cách đó mười mấy mét, có hai người trưởng thành mười tám mười chín tuổi đang đứng.
Làn da rám nắng, để trần, không biết là người nơi nào.
"Vẫn là tôi đá chính xác hơn, thoáng cái đã đá lên mông cô ta!"
Người nói chuyện, dáng người tương đối cao, đang chống eo, nhìn Lâm Dật và Kỷ Khuynh Nhan với vẻ trêu tức.
Mà ngôn ngữ anh ta dùng là tiếng Ả Rập.
"Rahman, vẫn là anh lợi hại."
Người nói chuyện có dáng người hơi thấp, nhảy cẫng hoan hô rồi nhìn sang Kỷ Khuynh Nhan.
"Người phụ nữ lớn lên thật xinh đẹp, dáng người cũng tốt, anh quả nhiên không nói sai."
Người được gọi là Rahman, tên là Rahman·Abdullah, là họ hàng gần của hoàng thất Dubai.
Trong nhà buôn bán dầu mỏ, có sức ảnh hưởng rất lớn tại địa phương.
Người đứng bên cạnh hắn, tên là Aziz, trong nhà buôn bán châu báu.
Tuy không phải là thành viên của hoàng thất, nhưng tài lực của gia tộc lại không thể khinh thường, tại toàn bộ Dubai, có thể xếp vào top hai mươi.
Nghe thấy lời của hai người, ánh mắt của Lâm Dật híp lại.
Nếu như không phải cố ý thì hai người cũng sẽ không tính toán, nhưng đối phương rõ ràng chính là cố ý, vậy thì không thể tuỳ tiện được rồi.
Mà lúc này, hai người cũng không có phát hiện ra sự tức giận của Lâm Dật, ngược lại còn vừa nói vừa cười.
"Rahman, chúng ta đá trúng người phụ nữ kia, anh nói xem bạn trai của cô ấy có tức giận không đây?"
"Cũng không dám." Rahman nói:
"Bọn họ đến Dubai du lịch, hơn nữa còn là người Trung Quốc, sao có thể có lá gan đối nghịch với tôi được."
"Nói cũng đúng, anh là thành viên hoàng thất, thân phận cao hơn bọn họ rất nhiều, đương nhiên là không dám tới tìm phiền phức."
Ngay lúc hai người đang nói chuyện, Lâm Dật đã đi về phía hai người.
"Là hai người đá phải không."
"Bạn gái của anh rất xinh đẹp, tôi cảm thấy cô ấy rất không tệ, nhưng tôi nghĩ anh hẳn là sẽ rất vui." Rahman nhún vai, móc ra một xấp tiền từ trong túi,
"Anh cầm lấy số tiền này, xem như là thù lao đi, nếu như anh nguyện ý, để cho chúng tôi đá thêm một chút thì có thể cho anh nhiều tiền hơn. . ."
Lời còn chưa dứt, Lâm Dật đã đá cho anh ta một chân.
Hô thông!
Rahman kêu thảm một tiếng, bị Lâm Dật đá văng ra xa hơn mười mét, phun ra một ngụm máu tươi, chảy dọc theo khóe miệng. Anh ta đã vùng vẫy trên mặt đất rất lâu, nhưng vẫn không thể đứng dậy nổi.
Aziz bên cạnh bị giật nảy mình, vội vàng chạy về phía Rahman.
"Người anh em, anh không sao chứ."
Rahman ôm lấy lồng ngực của mình, "Nhanh gọi vệ sĩ của tôi đến đây, không thể tha cho bọn họ được!"
"Đừng có gấp, tôi sẽ thông báo cho bọn họ ngay, tuyệt đối không thể bỏ qua cho hai người Trung này được."
Ngay tại lúc Aziz chuẩn bị gọi người, bỗng có hơn mười người áo đen chạy về phía bọn họ, bảo vệ hai người phía sau lưng, giằng co với Lâm Dật.
Rahman chính là họ hàng gần của hoàng thất, lúc đi ra ngoài đều có vệ sĩ ở bên người.
Hơn nữa cha của hai người còn đang họp ở khách sạn bên cạnh, đương nhiên sẽ phái người bảo vệ tốt con của mình.
"Tiên sinh, anh tự tiện đánh người của hoàng thất, chúng tôi sẽ nghiêm túc xử lý chuyện này! !"
"Còn phí lời làm gì, không thấy được tôi bị đánh sao, nhanh động thủ đi!"
Được vệ sĩ nâng đỡ, Rahman đứng lên, đi đến trước mặt hai người, lớn tiếng kêu gào.
"Các người còn không nói đạo lý! Rõ ràng là anh ra tay trước!" Kỷ Khuynh Nhan nói.
"Cho dù tôi ra tay trước thì thế nào, thích bắt nạt mấy người Hoa các người đó thì sao!"
Ba!
Lâm Dật đưa tay tát cho anh ta một cái!
------
Dịch: MBMH Translate