Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1582 - Chương 1580: Sương Mù Dày Đặc.

Chương 1580: Sương Mù Dày Đặc.
Chương 1580: Sương Mù Dày Đặc.
Chương 1580: Sương Mù Dày Đặc.




Qua một hồi lâu, tâm trạng của Kỷ Khuynh Nhan mới bình phục lại.

Dưới cái nhìn của cô, Tần Ánh Nguyệt đã gánh chịu tất cả áp lực và thống khổ.

Cho dù được đưa đến cô nhi viện, nhưng Lâm Dật có mẹ Vương đối với anh rất tốt, cũng không thiếu tình thương của cha mẹ.

Nhưng mẹ chồng tương lai của mình lại là một thân một mình, đi lại các nơi, chỉ để có thể nhìn Lâm Dật nhiều hơn một chút, thủy chung cũng không dám vượt qua Lôi Trì một bước.

Những năm gần đây, bà ấy mới là người khó khăn nhất.

"Cho nên trong lòng anh cũng không hận bà ấy, đúng không?"

"Tại sao lại phải hận bà ấy?" Lâm Dật vừa cười vừa nói:

"Tình huống lúc đó của bà ấy cũng không tiện, nếu như không đưa anh đi, đoán chừng anh cũng gãy. Cộng với chuyện phía sau đó thì anh hoàn toàn không có lý do để hận bà ấy. Nhưng trải qua nhiều năm như vậy, hai người bọn anh đều cảm thấy quá xa lạ, không có khả năng sau mấy lần gặp gỡ đã có thể thân mật."

Kỷ Khuynh Nhan từ chối cho ý kiến gật đầu, tâm tư của Lâm Dật nặng như vậy, rất nhiều chuyện đều không phải là chuyện một sớm một chiều, dấu vết của năm tháng thì cần thời gian đến xoa dịu.

"Anh có biết bà ấy làm gì không?"

"Sao lại hỏi sang vấn đề này rồi?"

"Bà ấy mang đến cho em một loại cảm giác không giống nhau, là tiểu thư khuê các đấy anh hiểu không?"

"Trước đó tại Quảng Châu, các em không phải đã thảo luận tình huống của bà ấy rồi sao, điều kiện của Tần gia cũng không kém."

"Ý em không phải như này, loại khí chất kia cũng không phải là có tiền là có thể bồi dưỡng được." Kỷ Khuynh Nhan lôi kéo tay Lâm Dật, càng nói càng kích động.

"Lúc ăn cơm, lời nói cử chỉ, khí chất ăn nói của bà ấy đúng thật là quá tốt. Em cảm thấy có chút xấu hổ khi ăn cơm cùng bàn với bà ấy, cảm giác mình giống như không có chút giáo dưỡng nào vậy."

"Bà ấy là bà ấy, em là em, nói như vậy cũng không đúng."

"Không phải, đó loại ưu tú khắc sau vào bên trong, không phải thứ mà anh có thể hiểu được, em cảm thấy áp lực có chút lớn."

"Như vậy mà em cũng thấy áp lực, nói cách khác, thì em đang tự mình chuốc lấy khổ."

"Cho dù nói thế nào, cũng là mẹ chồng tương lai của em, bà ấy ưu tú như vậy, sao em có thể không có áp lực được."

"Quan tâm nhiều như vậy làm gì, anh thích em là được rồi."

Được Lâm Dật an ủi một câu, tâm trạng của Kỷ Khuynh Nha tốt hơn nhiều, kéo cánh tay của anh đi về phía trung tâm mua sắm, sau đó lái xe trở lại khách sạn.

"Em đi tắm, cả người toàn là mồ hôi.

"Đi đi."

Lâm Dật thuận miệng đáp lại, sau đó ngồi lên ghế sô pha.

Chuẩn bị xem tin tức của Trầm Thiên Trác và Ninh Triệt, bởi vì ở trên đường trở về, Trầm Thiên Trác đã điện thoại qua, nhưng anh lại không nhận.

Vừa lấy điện thoại di động ra, phát hiện Kỷ Khuynh Nhan còn đứng tại cửa phòng vệ sinh, còn chưa vào.

Ngạch. . .

"Em nhìn anh chằm chằm như vậy làm gì?"

"Sao anh lại trực tiếp để em đi tắm rửa? Thế mà lại không giở trò xấu?"

Lâm Dật: . . .

"Kỷ Khuynh Nhan, anh hiện tại mới phát hiện, em thế mà lại biến thái như vậy."

"Em biến thái chỗ nào."

"Lúc đùa giỡn em thì nói anh sắc lang, đến lúc không đùa giỡn em nữa thì nói anh không bình thường." Lâm Dật nhìn Kỷ Khuynh Nhan với vẻ nghiền ngẫm, "Loại tư tưởng này của em rất nguy hiểm đó nha."

"Đi đi đi, tư tưởng của anh mới nguy hiểm á."

Kỷ Khuynh Nhan trợn mắt liếc Lâm Dật một chút, rồi đi vào phòng vệ sinh.

Mà trên điện thoại di động, khoảng chừng có hơn mấy chục tin nhắn chưa đọc, trong đó phần lớn đều là Trầm Thiên Trác gửi tới.

Lâm Dật đi lên gian phòng trên tầng hai, gọi điện thoại cho Trầm Thiên Trác.

"Trầm lão đại, tình huống thế nào?"

"Người mà cậu nhắc tới kia, khoảng ba ngày trước đã vào trong khách sạn, nhưng phần lớn thời giờ đều ở trong phòng, số lần đi ra có thể đếm được trên đầu ngón tay." Trầm Thiên Trác nói:

"Hơn nữa anh ta còn bọc mình vô cùng kín, hoàn toàn không thấy rõ dáng dấp ra sao."

"Có thể tra được anh ta ở phòng nào không?"

"Tại phòng 2909." Trầm Thiên Trác nói:

"Đây coi như là tin tức hữu dụng duy nhất, các hình ảnh theo dõi đã được gửi qua điện thoại di động của cậu. Cậu xem trước một chút đi, còn có gì cần tôi làm thì nhớ gọi điện kịp thời cho tôi."

"Cám ơn Trầm lão đại."

"Tiểu tử cậu. . ."

Cúp điện thoại, Lâm Dật cầm điện thoại di động xem tin tức mà Trầm Thiên Trác gửi tới.

Quả thực đúng như anh ấy nói, trong hình ảnh theo dõi cũng không có tin tức nào đáng để sử dụng cả.

Trong thời gian ba ngày này, tổng cộng ra khỏi phòng bốn lần, trong đó còn bao gồm một lần mà mình gặp phải ban ngày.

Hơn nữa mỗi lần đi ra ngoài, quần áo trên người đều chưa từng thay đổi, căn bản là không thấy rõ mặt của anh ta.

Dựa vào những tài liệu này, thân phận của người đàn ông kia vẫn còn là một bí ẩn.

Căn bản là đoán không ra.

Vẻ mặt của Lâm Dật trở nên nặng nề, cho dù chưa xác định được, nhưng để cho an toàn thì cũng chỉ có thể coi anh ta là người áo đen thật sự.

Làm việc còn nhiều hơn cả phòng bị.

Sau khi xem hết tin tức của Trầm Thiên Trác, Lâm Dật lại mở tin tức của Ninh Triệt ra, là hai phần văn kiện tư liệu.

Lâm Dật nhìn lướt qua, cũng coi như có sự hiểu rõ đại khái về buổi đấu giá ngày mốt.

Buổi đấu giá được tổ chức bởi nhà đấu giá Fusubi, được tiến hành tại ngôi tháp cao và nổi tiếng nhất thế giới, tháp Khalifa.

Đến lúc đó, sẽ mời phú hào trên toàn thế giới tới tham gia.

Ninh Triệt cũng không có tiết lộ các món đồ trong buổi đấu giá.

Sau khi nhìn lướt qua nội dung còn lại, Lâm Dật gọi điện thoại cho Ninh Triệt.

"Đã xem mấy thứ mà tôi gửi cho cậu chưa."

"Tại sao lại không có tin tức của vật phẩm đấu giá?"

"Giữ bí mật, không ai biết bọn họ muốn bày ra vật phẩm gì cả."

"Ngay cả cô cũng không tra được?"

"Đương nhiên, cậu cũng đừng xem nhẹ nhà đấu giá Fusubi, người ta có thể lăn lộn đến vị trí thứ nhất trong ngành này thì cũng trong âm thầm tuyên truyền việc mình lấy được khoáng thạch Bass làm đồ trang sức. Nếu như không có bản lĩnh thì bọn họ dám làm mấy chuyện làm ăn như này sao, đã sớm bị người khác đoạt mất."

Lâm Dật bĩu môi, Ninh Triệt nói cũng có đạo lý.

"Nhưng tôi có chút tò mò, nhà đấu giá Sotheby"s cũng coi là công ty nghiêm túc, bọn họ làm ra những thứ này từ đâu vậy?" Lâm Dật nói:

"Chẳng lẽ có người cung cấp trong bóng tối cho bọn họ sao?"

"Theo như tình huống trước mắt thì hẳn là như vậy, nhưng cụ thể là ai vẫn còn không thể nào biết được." Ninh Triệt nói:

"Về phần những chuyện cụ thể đã xảy ra, còn cần chậm rãi chờ, không thể gấp được."

"Vậy trước tiên cứ như vậy, có chuyện thì lại liên hệ sau."

"Được."

Cúp điện thoại, Lâm Dật đứng bên cạnh bệ cửa sổ.

Anh cảm thấy quy cách của buổi đấu giá này, hẳn là vượt qua năng lực của Fusubi.

Sau lưng rất có khả năng là có người chống đỡ.

Nếu không ngày mốt đã là thời gian đấu giá rồi, công tác bảo mật không có khả năng làm tốt như vậy, thế mà lại có thể cản hết người của lữ đoàn Trung Vệ ở bên ngoài.

Nhưng mà lấy tình huống lúc này thì đối với mình mà nói thì cũng là một cơ hội.

Bởi vì có Kỷ Khuynh Nhan ở bên cạnh, căn bản không có thời gian xử lý những sự tình này.

Nếu như có thể kéo tới ngày mốt thì chính là chuyện không còn gì tốt hơn.

Nhưng mà lấy tình huống trước mắt thì phải làm phiền mẹ mình tới đảm đương một chút.

"Lâm Dật, em tắm xong rồi, đến lượt anh đó." Kỷ Khuynh Nhan hô.

"Anh không muốn tắm."

"Tại sao lại không tắm chứ."

"Em là người thuần khiết, em lại không sờ anh, cho nên anh có tắm hay không cũng không sao cả, em tắm rửa sạch sẽ là được rồi, bởi vì chỉ có anh muốn sờ em."

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment