Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1581 - Chương 1579: Yêu Thâm Nhập Vào Xương Cốt.

Chương 1579: Yêu Thâm Nhập Vào Xương Cốt.
Chương 1579: Yêu Thâm Nhập Vào Xương Cốt.
Chương 1579: Yêu Thâm Nhập Vào Xương Cốt.




"Mẹ, mẹ anh. . ."

Kỷ Khuynh Nhan không có kịp phản ứng, "Mẹ Vương không phải đang ở Quảng Châu à, làm sao có thể đến nơi này?"

"Mẹ Vương là mẹ nuôi của anh, anh cũng không phải là Tôn Ngộ Không, cũng không thể chui ra từ trong khe đá được."

Mơ hồ!

Choáng váng!

Đôi mắt đẹp của Kỷ Khuynh Nhan trừng lớn!

Bởi vì cô nghĩ đến một việc!

Sau khi Lâm Dật sinh ra mới được đưa đến cô nhi viện!

Đương nhiên là còn có mẹ đẻ a!

Kỷ Khuynh Nhan máy móc quay đầu, nhìn Tần Ánh Nguyệt.

Khó trách cô vẫn luôn cảm thấy mũi và ánh mắt của bà nhìn rất quen mắt, còn cảm thấy giống Lâm Dật!

Thì ra người ta là mẹ con!

Hơn nữa theo góc độ sinh vật thì con trai đều giống mẹ mình!

Giống cũng là chuyện đương nhiên.

Tâm trạng của Tần Ánh Nguyệt cũng rất phức tạp, nhưng càng nhiều hơn chính là cao hứng.

Bởi vì Lâm Dật đã thừa nhận bà là mẹ của nó trước mặt Kỷ Khuynh Nhan!

Đối với bà mà nói, đây là một vinh hạnh rất lớn.

"Chào dì. . ."

Tần Ánh Nguyệt mỉm cười gật đầu, cũng có một chút xấu hổ, dù sao mình đã lừa cô gái này.

"Dì đúng là mẹ của Lâm Dật, rất xin lỗi vì dùng phương thức như vậy để gặp con, dì cũng là quá kích động, không nghĩ tới lại gặp được con ở chỗ này."

"Đừng đừng đừng, dì sao có thể nói xin lỗi con được."

Kỷ Khuynh Nhan vội vàng trả lời, cũng không biết nói cái gì cho phải.

Bản thân mình vậy mà lại phủ định ánh mắt của mẹ chồng tương lai, đây cũng quá ngu xuẩn mà.

Kỷ Khuynh Nhan sắp bị sự ngu xuẩn của mình làm cho khóc, đã không còn mặt mũi gặp người nữa.

Lâm Dật nhìn Tần Ánh Nguyệt, nói đùa:

"Nhanh cho chúng con chút hồng bao thay đổi cách xưng hô, gọi một tiếng dì như này rõ ràng là đang nhắc nhở mẹ đó."

"Anh muốn chết à, em không có ý đó."

"Hôm nay là ngẫu nhiên gặp, dì thật sự không có chuẩn bị." Tần Ánh Nguyệt lấy từ trong túi ra một đôi khuyên tai kim cương vừa mua, đưa tới trước mặt Kỷ Khuynh Nhan.

"Ánh mắt dì không tốt, con cũng đừng ghét bỏ, trước hết cứ coi như là lễ gặp mặt đi, chờ lần gặp sau nhất định sẽ cho con một bao lì xì lớn."

"Không không không, con không thể nhận được, lẽ ra là con nên chuẩn bị cho quà cho dì, con không thể nhận đồ của gì được."

"Còn gọi dì? Có ý kiến gì với dì sao?"

"Không không không, con thật sự không có ý đó."

Kỷ Khuynh Nhan thiếu chút nữa bị đùa khóc, cô giải thích thế nào cũng không rõ.

"Nhanh cầm lấy đi, sau này sẽ là người một nhà, khách khí như vậy làm gì."

"Cám ơn ạ. . ." Kỷ Khuynh Nhan đưa hai tay ra nhận, nhưng gương mặt lại xấu hổ bừng.

Cảm thấy gọi dì không thích hợp, gọi mẹ cũng không thích hợp, cũng không biết xưng hô với Tần Ánh Nguyệt như thế nào.

"Không có gì cả, con thích gọi gì thì gọi, đừng nghe nó."

Kỷ Khuynh Nhan đứng trước mặt Lâm Dật có chút mất tự nhiên, chỉ có thể dùng nụ cười để làm sự dịu bối rối của mình.

"Vừa lúc gặp mặt, cùng đi ăn một bữa cơm đi."

"Dì không quấy rầy các con, dì còn có bạn, các con đi ăn đi."

"Tớ vẫn còn có chuyện, không thể đi cùng cậu được, đi trước đấy." Lý Tú Trân xoay người rời đi.

Tuy dạng này gặp mặt, cũng khiến cho bà có chút bất ngờ, nhưng cảm thấy đi làm bóng đèn hình như cũng không thích hợp lắm.

"Người này đúng là. . ."

"Dì à, cùng nhau đi đi."

Kỷ Khuynh Nhan chủ động khoác tay Tần Ánh Nguyệt, bởi vì cô thấy bà có chút không được tự nhiên, cũng nhìn thấu suy nghĩ trong lòng của bà.

Cảm giác mà Kỷ Khuynh Nhan và Lương Nhược Hư mang đến cho Tần Ánh Nguyệt hoàn toàn không giống nhau.

Bởi vì quan hệ tốt với Thẩm Thục Nghi, từ đầu đến cuối bà đều đối đãi với Lương Nhược Hư như nửa con gái mình.

Lương Nhược Hư cũng vậy, bởi vì mẹ mình nên lúc đối mặt với Tần Ánh Nguyệt, cô đều cảm thấy giống như là một người dì quen thuộc, rất nhanh đã có thể quen thuộc. Lúc hai người nói chuyện trời đất cũng không có câu nệ nhiều như vậy.

Nhưng lúc đối mặt với Kỷ Khuynh Nhan thì lại khác.

Đối với bà mà nói, Kỷ Khuynh Nhan là một người hoàn toàn xa lạ, rất nhiều thứ đều cần thiết lập. Đây cũng là nguyên nhân khiến cho bà khẩn trương và kích động như vậy.

"Dì mời các con ăn cơm."

"Vậy không được, con trai dì có tiền, để anh ấy trả đi."

Sau đó, ba người đi vào nhà hàng trong trung tâm mua sắm, ăn một bữa cơm Tây.

Trong bữa cơm, Kỷ Khuynh Nhan phát hiện rất nhiều vấn đề.

Tuy hai mẹ con đã nhận nhau, nhưng vẫn đang còn giới hạn, cũng không có quá nhiều sự tiếp xúc sâu.

Cho dù mẹ Vương chỉ là mẹ nuôi, nhưng Lâm Dật lại có thể tự do tự tại nằm trên đùi của bà, vừa xem tivi vừa cãi nhau với bà.

Nhưng loại chuyện này đặt trên hai người người bọn họ thì lại rất khó coi.

Thời gian đúng là một thứ gì đó rất thần kỳ, có thể rút ngắn khoảng cách giữa hai người xa lạ.

Cũng có kéo giãn quan hệ và tình cảm máu mủ.

Giống như ba người bọn họ.

Trong quá trình ăn cơm, toàn bộ đều là Kỷ Khuynh Nhan tìm đề tài, nếu không thì giữa Lâm Dật và Tần Ánh Nguyệt căn bản không có gì để nói chuyện cả.

Sau khi ăn xong, Kỷ Khuynh Nhan vốn là dự định đưa bà trở về, nhưng lại bị Tần Ánh Nguyệt từ chối.

Đối bà mà nói, có thể nhìn thấy Lâm Dật, đồng thời nó còn thừa nhận người mẹ là mình ngay trước mặt Kỷ Khuynh Nhan, chính là một niềm vui và vinh hạnh to lớn đối với bà.

Sau khi rời khỏi Dubai mall, hai người cũng không vội trở về, mà đi dạo trên đường phố một hồi.

"Anh gặp lại dì từ lúc nào vậy? Sao lại không nói với em."

Kỷ Khuynh Nhan u oán nói, có chút không vui, "Hôm nay em đã mất hết mặt mũi rồi."

Kỷ Khuynh Nhan cảm thấy, thật sự là mẹ nào con nấy.

Những phương pháp lừa người kia của Lâm Dật chắc chắn là được kế thừa từ mẹ của anh ấy.

Nghĩ đến chuyện vừa rồi lại cảm thấy xấu hổ.

Mình thế mà lại phủ định ý kiến của mẹ chồng liên tiếp.

Ai, thật là mất mặt mà.

"Vào cuối năm ngoái, gặp tại Yến Kinh."

"Nhưng các người trước đó không có bất cứ liên hệ nào, sao có thể gặp nhau tại Yến Kinh được?"

"Hô ~ "

Lâm Dật hít sâu một cái, chậm rãi nói:

"Năm đó bà ấy đưa anh đến cô nhi viện đúng là thân bất do kỷ, nhưng không qua mấy năm, chuyện của bà ấy yên ổn lại đã muốn đem đón anh về, cho nên mới tới cô nhi viện, thấy anh sống ở đó rất tốt, mẹ Vương lại xem anh như con ruột. Bà ấy cảm thấy hổ thẹn trong lòng, liền từ bỏ dự định này."

"Cho nên những năm này, bà ấy cố nén sự nhớ thương, vẫn luôn không tới tìm anh?"

"Không phải như em nghĩ."

Hai người chậm rãi đi dạo, Lâm Dật chậm rãi nói, giống như là đang nói một chuyện nhỏ mà vĩ đại.

"Sau khi chuyện bên bà ấy ổn định lại, bà ấy đã ở lại Quảng Châu một khoảng thời gian dài, lúc không có chuyện gì thì đến cô nhi viện nhìn anh, nhưng đều đứng ở bên ngoài tường rào."

"Sau khi anh đến Trung Hải học đại học, bà ấy cũng theo anh đến Trung Hải. Bà ấy nhìn cuộc sống của anh ở trong mắt, biết rất nhiều chuyện của anh, trong này cũng bao gồm cả em. Nếu không bà ấy cũng không có khả năng nhận ra em trong lần gặp đầu tiên được."

"Bà ấy thế mà vẫn luôn ở bên cạnh anh?"

"Chính là như vậy, chưa bao giờ rời đi."

Kỷ Khuynh Nhan hít sâu một cái.

Cô không biết nên dùng loại từ ngữ gì để hình dung tâm trạng của mình.

Nếu như không có sự yêu thương xâm nhập sâu vào trong xương cốt mà muốn làm những chuyện này thì thật sự vô cùng khó.

Tình thương của mẹ, đúng là thuần khiết vĩ đại hơn bất cứ loại tình cảm nào.

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment