Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1580 - Chương 1578: Bà Ấy Là Mẹ Anh.

Chương 1578: Bà Ấy Là Mẹ Anh.
Chương 1578: Bà Ấy Là Mẹ Anh.
Chương 1578: Bà Ấy Là Mẹ Anh.




"Nhưng con sợ mình cũng chọn không tốt, vạn nhất dì không thích thì làm sao bây giờ."

"Sẽ không, sẽ không, dì cảm thấy trình độ của con rất được." Tần Ánh Nguyệt cười nói:

"Dì vừa rồi còn mua hai chiếc váy, suy nghĩ kỹ một hồi, cũng không biết nên phối hợp thế nào, con giúp dì chọn một chút. Nếu như con thích món đồ nào thì cứ nói với dì, dì sẽ đưa cho con."

Sự nhiệt tình hào phóng của Tần Ánh Nguyệt nhận được sự hảo cảm rất lớn từ Kỷ Khuynh Nhan.

Nhất là đôi mắt và sống mũi của bà, nhìn vô cùng giống với Lâm Dật, không hiểu sao lại tăng lên rất nhiều cảm giác thân thiết.

"Không cần, không cần đâu, con đã mua khá nhiều rồi."

"Nhưng dì thấy con đã nhìn nó được một thời gian, có phải là rất thích cái váy này hay không?" Tần Ánh Nguyệt nói:

"Đúng là có thích, nhưng có chút ngắn, bạn trai con không để cho con mặc."

"Ngắn sao?"

Tần Ánh Nguyệt nhìn chiếc váy đen ánh vàng trên người người mẫu rồi sửng sốt một chút.

"Cũng sắp đến đầu gối rồi, ngắn chỗ nào vậy?"

"Trong mắt anh ấy, đầu gối chính là ranh giới, không thể vượt qua." Kỷ Khuynh Nhan phun tào.

"Bạn trai con cũng quá cổ hủ rồi." Tần Ánh Nguyệt cũng phun tào theo: "Hiện tại đều có quần bảo hộ, sợ cái gì."

"Con cũng nghĩ như vậy, nhưng anh ấy không cho mặc, cho nên con đã xoắn xuýt rất lâu."

"Không sao cả, dì mua cho con, bản thân con cảm thấy vui vẻ là được rồi, quản bạn trai con làm gì." Tần Ánh Nguyệt nói:

"Cô gái xinh đẹp như vậy, không nhân lúc còn trẻ để mặc chút quần áo đẹp, lúc về già còn mặc thế nào nữa, nên lộ thì cứ để lộ đi."

"Dì à, con cảm thấy người nói đúng." Kỷ Khuynh Nhan che miệng cười.

Hai người một xướng một họa, đứng chung một chỗ mắng Lâm Dật, không lưu tình chút nào.

Chuyện này cũng kéo gần khoảng cách giữa Kỷ Khuynh Nhan và Tần Ánh Nguyệt trong lúc vô hình.

"Đi thôi, chúng ta đi dạo chỗ khác, đợi lát nữa dì sẽ mua cái váy này cho con, không cần quan tâm đến bạn trai con làm gì."

"Đi dạo thì cũng được, nhưng để con tự mua váy là được, không thể tiêu tiền của dì được."

"Như vậy đâu có được, đi xem cùng dì đi."

Trước mặt Kỷ Khuynh Nhan, khí chất dịu dàng hiền thục kia của Tần Ánh Nguyệt đã biến mất đi không ít.

Càng giống như đang trò chuyện việc nhà với một bác gái trung niên trong các ngõ hẻm tại Trung Hải.

Lương Nhược Hư là người một nhà, lúc nào cũng có thể nhìn thấy, hơn nữa đã thêm Wechat.

Nhưng Kỷ Khuynh Nhan thì lại không giống, ngày bình thường chỉ có thể đứng nhìn từ đằng xa.

Hiện nay, lại gặp nhau tại Dubai, hơn nữa còn là trong hoàn cảnh này.

Đó là loại tâm trạng kích động không cách nào hình dung nổi, nếu như không phải bản thân bà có kinh nghiệm thì rất khó để trải qua.

"Cô gái, con thấy chiếc vòng cổ kim cương màu hồng đó thế nào? Cảm thấy phối hợp với váy trên người của dì có đẹp mắt không." Tần Ánh Nguyệt nói.

Kỷ Khuynh Nhan nghĩ một lúc rồi lên tiếng.

"Không tốt lắm, màu sắc quá thô, không có điểm sáng." Kỷ Khuynh Nhan suy nghĩ rồi nói:

"Con cảm thấy viên ngọc xanh kia khá ổn, sẽ rất hấp dẫn người khác, mang đến cho người ta loại cảm giác hai mắt tỏa sáng."

"Con nói rất có lý." Tần Ánh Nguyệt nói:

"Dì sẽ đi quét thẻ."

Ngạch...

Nhìn sợi dây chuyền hơn 400 ngàn kia mà Tần Ánh Nguyệt nói mua liền mua, Kỷ Khuynh Nhan cảm thấy trình độ của bà ấy cũng đã vượt qua trình độ của người giàu, dù thế nào cũng phải là phú hào giá trị con người 10 tỷ.

"Còn có gì nữa không, con giúp dì nhìn một chút." Tần Ánh Nguyệt nói: "Chiếc váy vàng nhạt váy kia thế nào?"

"Váy rất tốt, nhưng hoa và màu in có chút nhạt, các tầng quần áo không rõ ràng, nên phối hợp với mấy loại trang sức màu đậm."

"Phụ kiện của Cartier thì thế nào?" Tần Ánh Nguyệt nói ra: "Dì rất thích thương hiệu này."

"Nhãn hiệu này cũng không tệ, nhưng đơn phẩm mấy năm nay của Cartier đều có sự cấp tiến quá lớn, con cảm thấy không quá hợp với khí chất của dì."

Hai đề nghị liên tiếp đều bị Kỷ Khuynh Nhan phủ định, nhưng Tần Ánh Nguyệt vẫn cao hứng không ngậm miệng được.

Đương nhiên, năng lực đánh giá của Tần Ánh Nguyệt cũng rất cao, nhưng mà vẫn còn kém Kỷ Khuynh Nhan một chút.

"Vậy con cảm thấy, dì thích hợp với nhãn hiệu gì?"

"Nếu như là mặc bình thường thì Tiffany cũng rất tốt." Kỷ Khuynh Nhan nói:

"Nếu như là tham gia yến hội, hoặc là trường hợp rất nghiêm túc thì Harry Winston sẽ tương đối phù hợp, hơn nữa trang sức của hai nhãn hiệu này đều rất hợp với dì."

"Vậy dì nghe con, sau này sẽ mua đồ của hai nhãn hiệu này."

"Ai nha, không thể cái gì cũng đều nghe con được." Kỷ Khuynh Nhan bị làm cho có chút xấu hổ, "Con chỉ là phát biểu ý kiến cá nhân, dì cũng phải có ý nghĩ của mình."

Đều nói người tụ theo loại, vật họp theo bầy.

Tại một số phương diện, tính tình của Kỷ Khuynh Nhan thật sự có chút giống với Lâm Dật.

Ăn mềm không ăn cứng.

Sự tín nhiệm của Tần Ánh Nguyệt khiến cho cô có chút khẩn trương, sợ mình nói sai.

"Dì cảm thấy con nói rất đúng, nếu như con có thời gian thì lát nữa đi dạo Tiffany và Harry Winston cùng với dì được, vừa lúc cũng đến giờ cơm chiều, dì mời con ăn cơm."

"Ăn cơm thì không có vấn đề gì, nhưng hôm nay sợ rằng không được." Kỷ Khuynh Nhan nói xin lỗi:

"Con mua không ít đồ, lát nữa bạn trai con sẽ tới đón con, cho nên..."

"Con tới đây cùng với bạn trai sao?!" Tần Ánh Nguyệt cảm thấy ngoài ý muốn.

"Ừm, cùng tới đây đón lễ giáng sinh."

Lần này đến lượt Tần Ánh Nguyệt cảm thấy mơ hồ, vốn cho là cô ấy tới cùng bạn.

Không nghĩ tới lại là tới cùng với con trai mình!

Việc này đúng là.

"Nếu như con tới cùng bạn trai thì dì không làm chậm trễ thời gian của con nữa."

Nói xong, Tần Ánh Nguyệt đưa di động cho Kỷ Khuynh Nhan, vội vàng nói:

"Đây là phương thức liên lạc của dì, đợi lát nữa con nhớ thêm vào, sau này có thời gian, sẽ cùng nhau đi ra ngoài đến phố."

"Vâng, được ạ."

"Vậy dì đi trước đây."

Sau khi lên tiếng chào hỏi, Tần Ánh Nguyệt gọi Lý Trân Tú, chuẩn bị rời đi.

Nếu như con của mình tới, vậy cũng không tốt.

"Đã tới đây rồi thì đừng đi nữa."

Còn không đợi Tần Ánh Nguyệt cất bước rời đi, giọng nói của Lâm Dật đột nhiên vang lên.

Tần Ánh Nguyệt như bị sét đánh, đứng nguyên tại chỗ, có chút không biết làm sao để đối diện với trường hợp này.

Lâm Dật đã đến từ sớm, chỉ là đứng ở chỗ này nhìn Tần Ánh Nguyệt, không ngờ bà còn tiếp chuyện với Kỷ Khuynh Nhan, khiến cho anh có chút ngoài ý muốn, cho nên cũng không vội đi qua quấy rầy.

"Anh nói cái gì đó."

Kỷ Khuynh Nhan đi tới bên cạnh Lâm Dật, oán giận nói:

"Dì là người tốt."

Kỷ Khuynh Nhan cho là, Lâm Dật dùng loại giọng điệu này nói chuyện, nhất định là đang hiểu lầm người ta là người xấu.

Nhưng ở trong mắt Kỷ Khuynh Nhan, người ta chỉ là tìm mình nhờ phối chút quần áo, trang sức, cũng không lừa gạt tiền của mình, càng không lừa gạt mình, thậm chí còn mua đồ cho mình.

Hoàn toàn không hợp với người xấu.

"Anh nói bà ấy là người xấu lúc nào." Lâm Dật dở khóc dở cười nói.

"Vậy tại sao anh lại không cho người ta đi."

"Em biết bà ấy là ai không?"

"Là ai? Chỉ là một người dì xa lạ ngẫu nhiên gặp một cái, hơn nữa bọn em còn nói chuyện rất tốt."

"Người xa lạ?" Lâm Dật nói:

"Bà ấy là mẹ anh."

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment