Chương 1577: Mẹ Chồng Và Con Dâu
Chương 1577: Mẹ Chồng Và Con Dâu
"Em cứ ở đó chờ anh, anh sẽ qua ngay."
"Nhưng em có một tin tức xấu muốn nói cho anh biết."
Trong điện thoại, Kỷ Khuynh Nhan cười híp mắt nói.
"Tin tức xấu gì vậy?"
"Tấm thẻ anh đưa cho em đã bị em quét hết rồi!"
"Anh còn tưởng là chuyện gì chứ! Chờ lát nữa anh qua tìm em, lại cho em quét tiếp."
"Không thể quét nữa, hơn nữa em cũng mua đủ rồi." Kỷ Khuynh Nhan nói:
"Anh qua đón em, chúng ta mua ít đồ ăn vặt rồi đi, vừa lúc tới giờ ăn cơm chiều."
"Anh sẽ tới ngay."
"Ừ."
Lâm Dật mỉm cười cúp máy. Có vẻ như Kỷ Khuynh Nhan đang mua sắm vui vẻ.
Cho dù Kỷ Khuynh Nhan thường chăm chỉ đi mua sắm, nhưng đồ mua về thật sự không đắt lắm.
Một lần tiêu một hai trăm nghìn đã xem như không ít rồi.
Trong thẻ mà mình đưa cho cô ấy hình như có hơn năm triệu, cô ấy tiêu hết trong chưa tới hai giờ, xem ra hoàn toàn không kiềm chế.
Nhưng điều này cũng không thể trách Kỷ Khuynh Nhan được. Đồ cô nhìn trúng cơ bản đều là loại giới hạn số lượng, bằng không cũng không cần phải tới đây.
Trong đó còn có đồ tặng cho Hà Viện Viện, Điền Nghiên, Quách Ngưng Nguyệt và vợ của Trầm Thiên Trác, cho nên lại tiêu thêm một ít.
Lâm Dật ra khỏi quán cà phê, đi về phía thang máy.
Lúc này, Kỷ Khuynh Nhan đang chọn đồ trong cửa hàng Hermes.
Cô đang đứng ngắm một cái váy, muốn mua nhưng lại cảm thấy Lâm Dật không thể cho mình mặc, dù sao còn chưa tới đầu gối.
Trong lúc Kỷ Khuynh Nhan đang vô cùng rầu rĩ, hai người phụ nữ trung niên từ bên ngoài bước vào.
Một người trong đó mặc váy dài màu đen đơn giản, phía trên có họa tiết cánh hoa màu vàng, ở trên vị trí thắt lưng còn được thiết kế chiết eo, thể hiện rõ vòng eo thon thả.
Cho dù đã lớn tuổi nhưng dáng người vẫn có thể so với các cô gái trẻ, dịu dàng giống như gió xuân tháng ba tháng thổi qua mặt, ấm áp hợp lòng người.
Mà người phụ nữ này cũng không phải là ai khác.
Chính là Tần Ánh Nguyệt!
Lần trước, sau khi rời khỏi Yến Kinh, bà ta ở Dubai hơn một tuần, sau khi Lâm Cảnh Chiến rời đi, bà ta lại đi một mình tới Bắc u.
Lúc bà ta trở lại, còn đi tới huyện Đông Tam.
Sau khi hỏi thăm, bà ta mới biết được Lâm Dật đi Đông Bắc đi công tác, cho nên lại về thẳng Dubai.
Về phần chuyện Lâm Dật bị thương, Thẩm Thục Nghi không nói cho bà ta biết.
Lâm Dật là con trai của bà ta, nếu bà ta biết anh bị bắn, chắc chắn sẽ bùng nổ, đồng thời truy cứu chuyện này.
Mà Lâm Cảnh Chiến có thân phận đặc biệt, đừng nói là mình, cho dù là Lục lão cũng không rõ mức độ quan trọng của ông ta với thế giới lớn tới mức nào.
Nếu ông ta ra tay với nhà họ Vương, mặc dù chiếm ưu thế trên phương diện võ lực, nhưng dù sao nhà họ Vương cũng là danh môn vọng tộc, cứng rắn đối đầu với bọn họ sẽ không có lợi.
Nếu có thể giấu được, tất nhiên là tốt nhất, nếu không thể, chờ tới lúc bà ta phát hiện ra, chuyện này cũng đã qua.
"Cô làm gì vậy? Đi thôi, tôi nghe nói năm nay có không ít kiểu số lượng có hạn, chúng ta mau vào xem thôi."
Người nói chuyện là bạn đi cùng Tần Ánh Nguyệt, cũng trạc tuổi như bà ta, dáng người hơi mập, thuộc về loại thân hình đẫy đà.
Cho dù bà ta có một gương mặt Châu Á, cũng nói chuyện bằng tiếng Trung nhưng cách phát âm không đúng tiêu chuẩn.
Người phụ nữ này tên là Lý Trân Tú, người Hàn quốc, mấy năm nay vẫn luôn sống ở Dubai.
Hơn nữa chồng của hai người từng sống chết có nhau, cho nên quan hệ giữa hai người rất tốt.
"Chờ đã, bà để tôi bình tĩnh lại đã."
Tần Ánh Nguyệt che ngực nói, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Kỷ Khuynh Nhan, thật lâu vẫn không có cách nào rời đi.
Lý Trân Tú nhìn theo ánh mắt của Tần Ánh Nguyệt, cũng nhìn thấy Kỷ Khuynh Nhan.
Chỉ nhìn nghiêng cũng khiến cho bà ta phải khen đối phương là một người tuyệt đẹp, cho dù ở Hàn Quốc cũng không thấy có cô gái nào như vậy.
Nhưng cho dù cô ta xinh đẹp, cũng không cần thiết phải nhìn cô ta chằm chằm chứ?
Dù sao bọn họ cũng không quen.
"Rốt cuộc sao vậy?" Lý Trân Tú nhìn qua nhìn lại hai người.
"Chẳng lẽ hai người quen nhau à?"
"Cô bé kia tên là Kỷ Khuynh Nhan, là con dâu tôi!" Tần Ánh Nguyệt kích động nói!
Mặc dù đã qua nhiều năm như vậy, bà ta và Lâm Dật vừa mới nhận nhau, nhưng bà ta vẫn biết rõ vài chuyện về Lâm Dật.
Bà ta tất nhiên biết về sự tồn tại của Kỷ Khuynh Nhan.
Bà ta cũng biết, cô và con trai mình có quan hệ thân thiết.
Dù sao bọn họ đã ở cùng nhau, ở phương diện này, ngay cả Lương Nhược Hư cũng kém hơn một chút.
"Con dâu bà à?" Lý Trân Tú cũng không khỏi kích động và bất ngờ.
Bà ta có biết vài chuyện liên quan tới Tần Ánh Nguyệt.
Lý Trân Tú biết bà ta có con trai vẫn luôn sống ở Hoa Hạ, hơn nữa còn rất đẹp trai.
Nhưng Lý Trân Tú không ngờ có thể gặp được bạn gái của con trai bà ta ở đây!
"Sao cô ta chỉ đi một mình? Con trai bà không đi cùng à?"
"Con trai tôi bận công việc phải đi khắp cả nước, chắc hẳn cô ta đi cùng bạn tới đây."
Vừa rồi là bất ngờ, nhưng bây giờ, trong mắt Tần Ánh Nguyệt đầy vẻ chờ mong.
Đang yên đang lành, không ngờ lại gặp được ở đây, dù thế nào bà ta cũng muốn qua chào hỏi.
Dù sao con trai mình cũng không biết.
"Vậy bà còn muốn qua gặp bây giờ à?"
"Chắc chắn rồi, cho dù chỉ nói chuyện thôi cũng được."
"Vậy bà còn chờ gì nữa, mau đi thôi, kẻo lát nữa người ta lại đi mất đấy."
Cho dù tính cách Tần Ánh Nguyệt yếu đuối, nhưng ở cùng Lâm Cảnh Chiến nhiều năm như vậy, cũng chứng kiến qua không ít chuyện đen tối của thế giới.
Vào lúc này, bà ta không khiếp sợ, hơn nữa còn là con dâu của mình.
Tần Ánh Nguyệt giống như không có việc gì xảy ra, đi về phía Kỷ Khuynh Nhan.
"Cô gái, dì thấy trang phục cháu mặc trên người phối hợp rất tốt, chắc đã nghiên cứu không ít về phương diện này?" Tần Ánh Nguyệt mỉm cười hỏi.
Bà ta đến tìm Kỷ Khuynh Nhan cũng không có mục đích gì, càng không phải để nói thân phận của bà ta cho cô biết.
Bà ta chỉ đơn thuần muốn trò chuyện thôi.
Nhân vật đến trình độ như Tần Ánh Nguyệt, bản lĩnh nhìn người nhận vật, đoán ý qua lời nói và sắc mặt là hàng đầu.
Bà ta hy vọng có thể thông qua cách này để hiểu rõ hơn về Kỷ Khuynh Nhan.
Kỷ Khuynh Nhan đang xoắn xuýt về chiếc váy kia, nghe bên cạnh có người nói chuyện, còn phát hiện đó là một người Hoa Hạ.
Hả?
Trong nháy mắt nhìn thấy Tần Ánh Nguyệt, Kỷ Khuynh Nhan thoáng ngẩn người.
Cảm giác mũi và mắt của bà ta trông rất quen.
Còn đặc biệt giống Lâm Dật.
Hơn nữa dì này cũng quá xinh đẹp, trên mặt không hề có một nếp nhăn nào, đặc biệt là khí chất trên người, chắc hẳn gia đình cũng không tệ.
Kỷ Khuynh Nhan bất giác vén tóc mái, có hơi xấu hổ.
"Cháu chỉ mặc tùy tiện thôi, cũng không biết cách phối đồ."
Trong phương diện này, Kỷ Khuynh Nhan vô cùng lành nghề.
Nhưng ở trước mặt người xa lạ, cô tất nhiên ngại nói vậy.
"Vậy là người đẹp, mặc gì cũng không tệ."
Tần Ánh Nguyệt càng nhìn Kỷ Khuynh Nhan càng thích, cũng sắp cười ra hoa rồi.
Kỷ Khuynh Nhan đột nhiên được khen, lại càng ngượng ngùng hơn.
"Dì cũng rất đẹp." Kỷ Khuynh Nhan chân thành nói.
"Cô gái, cháu xem chúng ta đều là người Hoa Hạ, gặp nhau ở đây cũng xem như có duyên, dì cũng đi dạo ở đây lâu rồi mà chưa chọn được món nào thích hợp, nếu cháu có thời gian, có thể chọn giúp dì không?"
Lý Tú Trân đứng cách đó không xa trợn mắt.
Sao bà ta nhìn thấy con dâu mình lại giống như biến thành người khác vậy?
Bà ta cũng đâu phải là người như thế chứ!
------
Dịch: MBMH Translate