Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1598 - Chương 1596: Nơi Nguy Hiểm Nhất, Chính Là Nơi An Toàn Nhất

Chương 1596: Nơi Nguy Hiểm Nhất, Chính Là Nơi An Toàn Nhất
Chương 1596: Nơi Nguy Hiểm Nhất, Chính Là Nơi An Toàn Nhất
Chương 1596: Nơi Nguy Hiểm Nhất, Chính Là Nơi An Toàn Nhất




Không cần Jeffrey nói nhiều, Lâm Dật đã hiểu ra nguyên nhân của chuyện này.

Người mà anh và Jeffrey đều có liên quan, chỉ có một mình Schubert.

Chắc chắc ông ta đã giở trò lên trên người Schubert, đối với đường đi hành tung của ông ta thêm chút phán đoán, sau cùng tìm được đến đây.

Điểm này là do bản thân anh quá sơ ý rồi.

“Đây là chuyện giữa hai người chúng ta, để bọn họ đi đi.” Lâm Dật nói.

Đối phó với những người ở trước mắt, Lâm Dật tự nhận thấy vẫn có chút sức chiến đấu.

Nhưng Kỷ Khuynh Nhan và mẹ đều ở đây, bản thân anh không thể lo chu toàn, chỉ có thể nghĩ cách thu xếp ổn thỏa bọn họ trước, sau đó mới xử lý chuyện trước mắt.

“No no no…”

Jeffrey khoát khoát ngón tay: “Tôi rất am hiểu văn hóa của Hoa Hạ đấy, có một câu thành ngữ gọi là sư tử vồ thỏ(*), mặc dù tôi chiếm ưu thế, nhưng tôi sẽ không sơ ý, hai người bọn họ là con tin của tôi, tôi sẽ không dễ dàng từ bỏ.”

(*) ví với việc nhỏ cũng ráng sức làm, chứ không coi thường.

“Thế nhưng cậu yên tâm, chỉ cần cậu ngoan ngoãn phối hợp, tôi sẽ không làm hại bọn họ, tuy rằng bạn gái của cậu rất xinh đẹp, nhưng tôi không phải là người háo sắc, đối với tôi mà nói, bọn họ chỉ là công cụ mà thôi.”

“Nhưng tôi lại có chút coi thường ông đấy.”

“Cậu chắc chắn có chút hiểu biết về tình hình của tôi, khi cậu quyết định đối đầu với tôi thì nên dự liệu đến, tôi sẽ không buông tha cho bất cứ người nào trong số các người.”

“Vậy đưa người sau lưng của ông…”

“Jeffrey.”

Lâm Dật chưa nói hết lời đã bị Tần Ánh Nguyệt ở sau lưng chen ngang.

Jeffrey vô cùng ngạc nhiên, không ngừng soi xét Tần Ánh Nguyệt.

“Bà còn biết tên của tôi?”

“Tôi không chỉ biết tên của ông, còn biết công ty Hắc Kim ở dưới trướng của ông, chắc chắn không sai chứ.”

Tần Ánh Nguyệt chưa bao giờ chủ động tham gia vào mấy chuyện như này, đều là nghe quen tai, nghe Lâm Cảnh Chiến và người bên cạnh từng nhắc qua.

“Chuyện liên quan tới tôi, là con trai bà nói cho bà sao.”

Jeffrey rất hoài nghi, nếu như người phụ nữ trung niên này chỉ là một phụ nữ Hoa Hạ bình thường, Lâm Dật không thể nào nói cho bà ta những chuyện này.

Từ một điểm, có thể đoán ra được, có thể bà ta cũng có một thân phận không tầm thường.

Có thể cũng là người của lữ đoàn Trung Vệ không biết chừng.

“Tôi không hy vọng ông đánh chủ ý với con trai tôi, dẫn người của ông đi đi.”

“Ha ha…”

Jeffrey lạnh lùng cười một tiếng, sau đó nhún nhún vai: “Rất xin lỗi quý bà, tuy rằng bà biết tên của tôi, nhưng điều này không uy hiếp được tôi, tôi không thể dễ dàng tha cho con trai của bà!”

Bốp!

Không chút tiếng động, một bóng người luồn đến sau lưng của Jeffrey, vỗ lên vai của ông ta một cái.

“Phu nhân uy hiếp không nổi ông, vậy tôi có tư cách này không?”

Bị người lạ đột nhiên vỗ lên vai một cái, cơ thể của Jeffrey run rẩy, điếu xì gà trên tay thuận theo đó rơi xuống sàn nhà!

Lâm Dật nhìn kỹ, phát hiện người nói lời này thế mà lại là người đàn ông châu Á ngày hôm qua cứu viện mình, Tống Kim Dân!

Thuộc hạ của Jeffrey vội vàng chĩa mũi súng về phía Tống Kim Dân, chuẩn bị động thủ bất cứ lúc nào.

Nhưng khi Jeffrey nhìn thấy Tống Kim Dân, sắc mặt ông ta trắng bệch, giống như bệnh nhân đang lâm bệnh nguy kịch vậy!

“Thế, thế mà là ông!”

“Ông còn nhận ra tôi à? Vậy xem ra mấy năm nay tôi lăn lộn không lãng phí rồi.”

Jeffrey không nói gì, cũng không dám nói.

Đối mặt với Tống Kim Dân, ông ta đã bị dọa cho ba hồn bảy phách bay mất sạch rồi!

“Phu nhân, bà dẫn bọn họ đi ra ngoài trước đi, buổi ca kịch sắp bắt đầu rồi!”

Tần Ánh Nguyệt gật gật đầu, kéo lấy tay của Kỷ Khuynh Nhan bước ra phía ngoài cửa nhà hàng.

Nhưng trong quá trình này, Lâm Dật không hề động đậy, mà anh ở lại nơi đây.

Tần Ánh Nguyệt chỉ quay đầu lại nhìn một cái nhưng không nói thêm điều gì.

Có Tống Kim Dân ở đây sẽ không có chuyện gì.

Kỷ Khuynh Nhan và Tần Ánh Nguyệt an toàn rời đi, dưới sự uy hiếp của Tống Kim Dân, Jeffrey và thuộc hạ của ông ta không dám nói nhiều thêm một lời.

“Rốt cuộc các người có quan hệ gì, vì sao ông lại quản chuyện này.” Jeffrey nhìn Tống Kim Dân hỏi:

“Không phải các người là tổ chức trung lập sao, mà cậu ta lại là người của lữ đoàn Trung Vệ, ông như này là làm việc trái với uy tín của tổ chức.”

“Theo lý mà nói, ông nói như vậy không sai, nhưng người đứng trước mặt của ông là con trai của thủ lĩnh chúng tôi, ông nói tôi sẽ quản chuyện này hay không?”

“Cậu ta là con trai thủ lĩnh các người!”

Nghe được tin tức này, Jeffrey suýt chút nữa ngồi sụp xuống đất.

Cho dù ông ta có nằm mơ cũng không ngờ Lâm Dật có thân phận này!

“Điểm này ông không cần hoài nghi, vì vậy tôi cũng không nói nhiều thêm nữa.” Tống Kim Dân chỉ về phía cửa sổ sau lưng Jeffrey: “Là ông tự mình nhảy xuống, hay là đích thân tôi ra tay?”

“Cậu ta là người của lữ đoàn Trung Vệ, rất nhiều thuộc hạ của tôi đều chết dưới tay của cậu ta, nên tôi mới tìm đến cậu ta báo thù. Nhưng tôi không hề biết, giữa mấy người có mối quan hệ như vậy, tôi có thể bảo đảm với ông, sau này sẽ không truy cứu chuyện này nữa, hy vọng ông có thể cho tôi một cơ hội, để tôi rời khỏi đây.”

Lời nói giữa hai người họ khiến Lâm Dật suy đoán ra rất nhiều tin tức.

Giống như bản thân anh đã dự liệu, người cha chưa từng gặp mặt đó của mình chắc chắn giống như Jeffrey, đều là thủ lĩnh của một tổ chức nào đó, vả lại vô cùng có tiếng tăm trong phạm vi toàn thế giới.

Nếu không cũng không thể chiêu mộ được thuộc hạ như Tống Kim Dân.

Càng không thể khiến Jeffrey kiêng dè sợ hãi như vậy!

Chỉ là một người đến thôi, đã đủ trấn giữ hai mươi mấy người bọn họ, thậm chí còn chủ động cầu xin tha mạng!

“Rất xin lỗi, điều này không thể nào, mọi người đều lăn lộn ở nước ngoài, làm sao tôi có thể thả hổ về rừng, đợi sau khi ông phát triển lớn mạnh rồi, quay lại tìm tôi báo thù sao?”

“Tôi có thể đảm bảo với ông, tôi tuyệt đối sẽ không tìm ông báo thù, chỉ hy vọng ông cho tôi một cơ hội sống.” Jeffrey run rẩy nói.

Ông ta đã không còn điệu bộ điềm tĩnh lúc trước.

“Muốn mạng cũng có thể, chỉ cần ông ngoan ngoãn phối hợp là được.”

Nói lời này không phải là Tống Kim Dân, mà là Lâm Dật.

“Cậu muốn kêu tôi phối hợp thế nào, nói thẳng ra đi.”

Sắc mặt của Jeffrey kích động, đây là cơ hội duy nhất của ông ta, nhất định phải nắm lấy.

“Số hàng hóa mà ông muốn giao cho nhà đấu giá Fusubi đó, bây giờ ở đâu, tôi cần biết vị trí cụ thể.”

“Tôi đã giấu ở căn phòng cân bằng ở tòa tháp Burj Khalifa.”

Jeffrey lấy chiếc nhẫn trên tay xuống: “Cậu cầm lấy thứ này, đến bãi đậu xe tìm một gã bảo vệ tên Lyon, hắn ta sẽ dẫn cậu đi tìm số hàng đó.”

“Thế mà lại giấu ở Dubai à?”

Điểm này khá ngoài dự liệu của Lâm Dật, anh còn nghĩ rằng ông ta sẽ để số hàng hóa đó ở nước ngoài, không ngờ lại để tại Burj Khalifa.”

“Hoa hạ có một câu cổ, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, chắc chắn sẽ không có người ngờ tới tôi để số hàng hóa đó ở nơi tổ chức bán đấu giá, vậy nên đến hôm nay vẫn không bị người ta cướp mất.”

Lâm Dật nhịn không nổi muốn vỗ tay khen ngợi Jeffrey, cái lão già này thật sự là một đối thủ khiến người khác khâm phục.

“Cảm ơn sự thẳng thắn thành khẩn của ông, tôi đi trước đây.”

“Cậu không phải đã nói sẽ tha cho tôi sao!” Jeffrey hoảng hốt nói.

“Tôi thật sự tha cho ông, cũng không tính truy cứu trách nhiệm của ông.”

Lúc nói lời này, Lâm Dật nhìn qua Tống Kim Dân.

“Nhưng ông ta có muốn tha cho ông hay không, tôi không quản nổi.”

Tống Kim Dân: “?”

Dáng vẻ vô lại của cậu thật sự rất giống với cha của cậu đấy!

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment