Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1605 - Chương 1603: Không Phải Là Gu Của Anh.

Chương 1603: Không Phải Là Gu Của Anh.
Chương 1603: Không Phải Là Gu Của Anh.
Chương 1603: Không Phải Là Gu Của Anh.




Sau khi đưa Kỷ Khuynh Nhan đến tập đoàn Triều Dương, Lâm Dật đến tập đoàn Lăng Vân.

Tập đoàn Triều Dương đang chuẩn bị họp thường niên, tập đoàn Lăng Vân cũng giống như vậy, mỗi một bộ phận đều vô cùng bận bịu.

Nhưng Lâm Dật là một ông chủ chỉ cần vung tiền, những chuyện này đều có Kỳ Hiển Chiêu xử lý, nhẹ nhõm hơn nhiều so với Kỷ Khuynh Nhan.

Sau khi đi vào công ty, Kỳ Hiển Chiêu đến văn phòng của Lâm Dật.

"Lâm tổng, chúng ta cần nghiên cứu một chút, cuộc họp thường niên năm nay dự định sẽ cử hành cùng với tập đoàn Triều Dương, ngài có suy nghĩ gì đối với chuyện này không?"

"Mặc dù là công ty hai nhà, nhưng cũng không khác với một công ty là bao, sắp xếp như vậy cũng được, nhiều người sẽ càng thêm náo nhiệt." Lâm Dật nói:

"Đến lúc đó tìm chút ngôi sao, đừng sợ dùng tiền, ngành nghề video ngắn phát triển như thế, cũng là một loại tuyên truyền đối với công ty chúng ta."

"Nhưng Viện Viện hình như không có ý định mời ngôi sao, nghe ý của cô ấy thì có vẻ như là dự định để các bộ phận chuẩn bị tiết mục."

"Nếu như anh không tiêu thì cũng để cho cô ấy tham, dù sao cũng bớt không ít."

"Không, không thể a?" Kỳ Hiển Chiêu nói:

"Kế toán công ty cũng không có vấn đề gì mà."

"Cô ấy làm sổ sách, làm sao có thể để chúng ta nhìn ra vấn đề được."

Ánh mắt của Kỳ Hiển Chiêu di chuyển lòng vòng, "Hình như thật sự là có đạo lý như thế."

"Được rồi, anh cứ xử lý mấy loại chuyện lông gà vỏ tỏi này đi, không cần nói với tôi." Lâm Dật nói:

"Chuyện làm ăn về vật liệu gỗ kia thế nào rồi?"

"Lô hàng của Nga đã đi vào hải quan, chúng ta cũng đã bàn giao lại cho tập đoàn Hoa Nhuận, chẳng mấy chốc sẽ vận chuyển đến bên phía bọn họ." Kỳ Hiển Chiêu nói:

"Còn về lô hàng của Brazil, bởi vì lộ trình xa xôi, cộng với hiệu suất công việc bên kia tương đối thấp, có lẽ còn cần chờ một đoạn thời gian."

"Anh nhớ chú ý thật kỹ chuyện về phương diện này, đừng để xảy ra sai sót."

"Đã biết, Lâm tổng."

Sau khi nói xong với Kỳ Hiển Chiêu, Lâm Dật bắt đầu cải trang vi hành, đi dạo mỗi một bộ phận của công ty.

Tuy nói là ông chủ vung tiền thì ngẫu nhiên cũng muốn xuống dưới nhìn xem một chút.

"Anh là ai vậy!"

Lúc Lâm Dật đi vào phòng đầu tư tài chính thì bị một cô gái đi ra từ bên trong ngăn lại.

"Tôi đến đây đi dạo một chút."

Lâm Dật cảm thấy việc này đúng thật là thú vị, tại công ty của mình, lại có thể có người dùng giọng điệu này để nói chuyện với mình.

"Anh vào bằng cách nào, lén lén lút lút trước cửa làm gì đó."

Tuổi của cô gái không lớn, khoảng hai lăm hai sáu tuổi, hẳn là nghiên cứu sinh vừa mới tốt nghiệp.

"Tôi có lén lén lút lút sao?" Lâm Dật vừa cười vừa nói.

"Anh đều đi cà nhắc đi đến đây xem, chẳng lẽ còn không tính là lén lén lút lút?" Cô gái cầm văn kiện trên tay, có vẻ như rất phòng bị:

"Còn có, đừng cho là mình lớn lên đẹp mắt, thì có thể tùy tiện cười với tôi. Tôi không để mình bị lừa đâu, đi nhanh một chút, nếu không tôi sẽ gọi bảo an."

"Được, tôi sẽ đi ngay."

Lâm Dật cảm thấy cô gái này đúng là thú vị, dứt khoát không tính toán quá nhiều với cô làm gì, dù sao người ta cũng đang bảo vệ lợi ích của công ty.

"Cô đang làm gì vậy!"

Ngay tại lúc Lâm Dật chuẩn bị rời đi, Điền Nghiên bỗng đi ra từ trong văn phòng.

"Điền tổng."

Nhìn thấy Điền Nghiên, thái độ của cô gái lập tức tốt hơn nhiều.

"Người này lén lén lút lút, nhìn vào trong phòng của chúng ta, tôi cảm thấy anh ta không giống người tốt, chuẩn bị gọi bảo an đuổi anh ta đi đây."

Điền Nghiên đen mặt lại, mấy cô nhóc vừa tốt nghiệp này cái gì cũng tốt, chỉ là không thích trò chuyện bát quái.

Không hiểu chút nào về tình huống nội bộ của công ty cả.

"Người đứng ở trước mặt cô là tổng giám đốc của tập đoàn Lăng Vân chúng ta, cô thấy anh ấy giống người xấu chỗ nào?"

"Ngạch. . ."

Vẻ mặt của cô gái ôm văn lúc này đã dừng lại, trừng mắt, nhìn thẳng vào Lâm Dật.

"Lão đại của công ty chúng ta không phải là Kỳ tổng sao?"

"Việc này tôi không có thời gian giải thích thêm cho cô, đi hỏi mấy nhân viên lâu năm là biết."

"Ừm, đã biết, Điền tổng."

Trước lúc rời đi, cô gái còn cúi đầu với Lâm Dật.

"Lâm tổng, thực sự thật xin lỗi, tôi không biết ngài là chủ tịch."

"Không có việc gì cả, đi làm việc của cô đi."

Lâm Dật cũng không tính toán quá nhiều về mấy việc nhỏ như này, công ty có nhân viên như vậy cũng rất tốt.

Sau khi cô gái kia rời đi, trong hành lang chỉ còn lại Lâm Dật và Điền Nghiên.

Lâm Dật phát hiện, cách ăn mặc của Điền Nghiên có chút khác biệt với sự tinh xảo trước đó, không chỉ có quầng thâm mắt nhàn nhạt, mà tóc tai còn có chút lộn xộn.

"Thế nào, trạng thái kém như vậy?"

"Cuối năm, chuyện của công ty có chút nhiều, hôm qua hơn hai giờ sáng mới ngủ."

Điền Nghiên nháy mắt với Lâm Dật.

"Lâm tổng, có phải là nên cân nhắc tăng chút tiền lương cho những nhân viên 996 như chúng tôi hay không?"

"Cô sau này bớt chơi cùng Hà Viện Viện, học lão Kỳ một ít."

"Kỳ tổng đã là Thần Nhân, hai ngày liên tục không ngủ, ngày thứ ba còn có thể khỏe mạnh làm." Điền Nghiên nói:

"Nếu như tôi giống như anh ấy thì ngày thứ hai sẽ mất cân bằng nội tiết mất."

"Cho nên mới nói, vẫn nên nhanh chóng tìm bạn trai đi."

"Cảm ơn Lâm tổng đã quan tâm." Điền Nghiên vừa cười vừa nói:

"Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, tôi cảm thấy nếu như ngài không có việc gì thì nên tới công ty đi dạo nhiều một chút, có rất nhiều người không nhận ra ngài đâu."

"Làm ông chủ của một công ty, nên thường xuyên giữ cảm giác thần bí, không thể tuỳ tiện xuất đầu lộ diện."

"Lời nói này, sao nghe giống với hoa khôi cổ đại vậy."

Điền Nghiên ôm bụng cười, khiến cho Lâm Dật nhìn mà thấy cảnh đẹp ý vui.

"Đừng cười nữa, hai cái đèn của cô lắc chói mắt tôi rồi."

Điền Nghiên lập tức ngưng cười.

"Vậy anh nhìn chỗ khác không được à."

"Còn lại cũng là mông và bắp đùi, nói đi, cô muốn tôi nhìn đâu đây."

"Thân là ông chủ của công ty lại ngang nhiên đùa giỡn nhân viên, cẩn thận bị khác bắt được."

"Chuyện này không phải rất bình thường a, lãnh đạo đều có quy tắc ngầm, mọi người đều hiểu."

"Chủ yếu là anh lại không như vậy, vô duyên vô cớ khiến người ta hiểu lầm, tôi chẳng phải là sẽ bị thua thiệt sao."

Lâm Dật nhìn một vòng xung quanh thân hình Điền Nghiên, "Theo như lời cô nói thì chuyện quy tắc ngầm đúng thật là nên đưa vào danh sách quan trọng."

"Ngài cũng đừng trêu đùa tôi nữa."

Lâm Dật cũng cười cười, nói:

"Được rồi, đi làm việc của cô đi, tôi cũng chỉ là tùy tiện đi dạo một chút, đừng làm chậm trễ thời gian của mình nữa."

"Cũng không thiếu chút thời gian này, lãnh đạo đã tới đây, tôi dù sao cũng phải đưa tiễn một chút."

"Không tệ, không tệ, cô đã nắm giữ bí quyết thăng chức tăng lương."

Điền Nghiên ưỡn ngực, "Bí quyết thăng chức tăng lương không phải như thế sao."

"Đây là bí quyết nằm thắng."

"Nằm. . . Thắng. . ."

Điền Nghiên càng cười lớn hơn, thật đúng là nằm thì thắng.

Hai người vừa nói vừa cười, cùng đi đến đại sảnh công ty.

Điền Nghiên chuẩn bị tiễn Lâm Dật đi, sau đó lại đi bận rộn chuyện của mình.

Nhưng còn chưa ra đến cửa chính, thì thấy một người phụ nữ trẻ tuổi đi vào từ bên ngoài.

Tuổi của người phụ nữ khoảng hơn hai mươi, mặc quần Leggings màu đen và áo khoác màu vàng nhạt, dáng người gầy hơn Điền Nghiên không ít, nhiều hơn mấy phần mảnh mai, tóc dài buộc phía sau, lộ vẻ gọn gàng, giá trị nhan sắc cũng rất được.

Người phụ nữ tên là Tống Gia Du, là tổng giám đốc của Khoa học kỹ thuật Dư Hàng Tân Kỳ.

Lần này đến Trung Hải đến, chủ yếu là để tìm kiếm hợp tác và đầu tư, tiếp theo là đến chỗ thân thích mừng năm mới.

"Lâm tổng, đừng nhìn," Điền Nghiên nói:

"Tôi đã khảo sát qua giúp anh, cup B, không phải là đồ ăn của anh."

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment