Chương 1602: Cưới Vợ Như Kỷ Khuynh Nhan.
Chương 1602: Cưới Vợ Như Kỷ Khuynh Nhan.
Sau khi tách ra với Tần Ánh Nguyệt, Lâm Dật và Kỷ Khuynh Nhan quay về khách sạn.
Sau khi trở lại khách sạn, Kỷ Khuynh Nhan hoàn toàn thả mình.
Cô cởi giày cao gót và váy, rồi lười biếng ghé vào trên giường.
"Lúc trước em cảm thấy trình độ của mình còn có thể, nhưng so với dì thì hình như còn kém một chút. Chân của em đều muốn gãy mất, bà ấy thế mà lại không mệt mỏi chút nào." Kỷ Khuynh Nhan nói:
"Chờ sau khi trở về, em phải đưa chuyện tập thể dục vào danh sách quan trọng, đệm Yoga trong nhà đều mọc lông cả rồi."
"Rèn luyện thể lực thì được, đặc biệt là squats, nhưng không cần giảm béo đâu, nếu không thì một chút cảm giác cũng không có."
"Em muốn giảm thì giảm, anh có thể làm gì em." Kỷ Khuynh Nhan ngẩng cái đầu nhỏ lên, vẻ mặt đắc ý.
"Em đã có phương thức liên lạc của mẹ Vương và dì Tần, sau này nếu như anh dám bắt nạt em thì em sẽ gửi tin nhắn cho bọn họ, xem anh định xử lý thế nào."
"Anh đã ghi lại những lời mà em vừa nói."
"Ghi lại sao?" Kỷ Khuynh Nhan nói:
"Ghi thì ghi thôi, em cũng không nói gì cả, anh cho rằng em sẽ sợ sao."
"Em gọi mẹ nuôi của anh là mẹ, gọi mẹ ruột của anh là dì, đây hoàn toàn chính là đối đãi khác nhau. Anh nên nói rõ việc này với bọn họ một chút."
"Ngạch. . ."
Kỷ Khuynh Nhan lúc này mới chú ý tới sơ hở trong lời nói, vội vã xuống giường, cưỡi lên người Lâm Dật, cho dù trên người chỉ mặc đồ lót, nhưng cô cũng không quan tâm nhiều như vậy.
"Nhanh xóa đi, nếu không em sẽ không quan tâm đến anh nữa."
"Đây là chứng cứ, anh xem em sau này còn đắc chí thế nào nữa."
"Anh làm như vậy không phải là đang bắt nạt người ta sao, lại nói, em căn bản cũng không phải là có ý kia."
"Có phải ý kia hay không thì chỉ mình em biết, anh sẽ không xen vào."
Kỷ Khuynh Nhan tay mắt lanh lẹ, cắn Lâm Dật một miếng, thuận thế đoạt điện thoại di động của anh.
Lúc này mới phát hiện điện thoại di động của anh đã hết pin.
"Anh thế mà lại gạt em."
Lâm Dật nở nụ cười, vỗ vỗ cái mông của Kỷ Khuynh Nhan, "Em có định đi tắm rửa hay không, nếu không thì anh đi trước."
"Anh đi trước đi, em sắp xếp chút đồ, ngày mai chúng ta sẽ trở về."
"Trở về sao?"
"Đã tới đây được mấy ngày rồi, nơi cần chơi cũng đi được kha khá, cũng nên trở về."
"Chuyện xảy ra buổi tối đã dọa em rồi à."
"Không phải, chủ yếu là sắp đến Tết Nguyên Đán, hơn nữa công ty còn cần mở cuộc họp thường niên, những sự tình này đều phải nắm chắc thời gian để xử lý." Kỷ Khuynh Nhan vén tóc, nói:
"Chờ sau này không bận rộn nữa, chúng ta lại đến đây chơi cũng được."
"Vậy được rồi, nghe em, ngày mai sẽ lên đường trở về."
"Ừm." Kỷ Khuynh Nhan gật đầu, nói:
"Anh đi tắm rửa đi, em sắp xếp đồ đạc đã."
Trải nghiệm một ngày này đã khiến cho hai người đều có chút mỏi mệt không chịu nổi.
Sau khi thu dọn đồ đạc rồi đi tắm, cô để nguyên áo mà nằm xuống, ngủ đến hơn chín giờ sáng ngày thứ hai mới tỉnh lại.
Đối với Lâm Dật và Kỷ Khuynh Nhan mà nói, đã coi như là vô cùng muộn.
Khi biết Lâm Dật và Kỷ Khuynh Nhan chuẩn bị trở về, Tần Ánh Nguyệt đã chạy tới thật sớm.
Bà không muốn hai người đi, giữ hai người lại thêm một ngày.
Nhưng lần này không đi trung tâm mua sắm nữa, mà đến một số khu phong cảnh đặc sắc của Dubai.
Check in hết mấy khu vui chơi mới kết thúc hành trình một ngày mỹ mãn.
Hơn chín giờ đêm, Tần Ánh Nguyệt đưa hai người đến sân bay, còn lau không ít nước mắt.
Bà không nỡ Lâm Dật, cũng không nỡ Kỷ Khuynh Nhan.
"Dì à, nếu dì cứ khóc như vậy thì con không đi được mất."
Hốc mắt Kỷ Khuynh Nhan đỏ bừng, bản thân cô là một người rất mau nước mắt, chịu không nổi mấy trường hợp như này.
"Chủ yếu là lần gặp mặt sau này cũng không biết là lúc nào."
"Sao lại thế được." Kỷ Khuynh Nhan nói:
"Anh ấy có nói trước đó dì đã ngây người tại Trung Quốc một thời gian thật dài, lúc rảnh rỗi cũng có thể đến mà."
"Thế nhưng là. . ."
Tần Ánh Nguyệt muốn nói lại thôi, bà đương nhiên có thể đi, nhưng cũng không dám quang minh chính đại đi tìm Lâm Dật.
Cho dù là lúc nào thì trong lòng của bà đều cảm thấy thua thiệt.
Có một số việc mà bản thân bà không có tư cách làm.
"Nếu sau này dì đến Trung Hải, nhất định phải gọi điện thoại trước cho con, con ra sân bay đón ngài."
"Lại đây để dì ôm một chút."
"Vâng."
Kỷ Khuynh Nhan mở hai tay ra, ôm lấy Tần Ánh Nguyệt.
Cho dù bà là mẹ ruột của Lâm Dật, nhưng lại không có loại cảm giác an toàn kia.
Giống như sau khi họ đi thì sẽ một đi không trở lại, cho nên mới khó chia xa.
"Chúng con đi đây." Kỷ Khuynh Nhan nói nhỏ.
"Đi đi, khi đến Trung Hải, nhớ nhắn tin báo bình an cho dì."
"Vâng."
Tuy không muốn, nhưng vẫn phải tách ra, Lâm Dật cũng có lời nói muốn nói, nói với bà ấy rằng mình đã buông xuống những chuyện lúc trước rồi.
Nhưng lời nói đến bên miệng, làm thế nào cũng không thể nói ra.
"Mẹ, chúng con đi đây, chờ sau này người đến Trung Hải, hai chúng con sẽ đi đón người, sau đó nấu cơm cho người ăn."
Nghe thấy Kỷ Khuynh Nhan gọi mình một tiếng mẹ này, Tần Ánh Nguyệt ngây ngẩn cả người.
Bà hoàn toàn không nghĩ tới cô sẽ xưng hô như vậy với mình.
Hình như mẹ nuôi của con trai đều không có đãi ngộ như vậy.
Tần Ánh Nguyệt nhìn Lâm Dật, phát hiện anh cũng đang mỉm cười nhìn mình, sau đó khóc càng thêm lợi hại.
Kỷ Khuynh Nhan thông minh tới cực điểm, làm những chuyện mà Lâm Dật muốn làm nhưng lại không dám, nói thay anh những lời anh muốn nói.
Giờ phút này, Kỷ Khuynh Nhan đúng là thông minh.
Cho dù ánh mắt hai bên đều đẫm lệ mông lung, nhưng bởi vì hành động của Kỷ Khuynh Nhan đã làm cho buổi chia tay này có một tầng ý tứ khác.
Mọi người dường như cũng chẳng bi thương lắm.
Hành trình từ Dubai đến Trung Hải mất khoảng chừng hơn tám giờ, nhưng bởi vì còn chênh lệch bốn giờ nên lúc hai người xuống máy bay vừa vặn là hơn 9 giờ sáng.
Cho dù còn có rất nhiều chuyện phải xử lý, nhưng hai người cũng không vội.
Đầu tiên là trở về nhà, rửa mặt, lại ngủ một hồi, buổi chiều mới đến công ty.
"Bước sang năm mới rồi, trong nhà có gì phải chuẩn bị hay không để anh đi mua trước." Trên đường đến công ty, Lâm Dật hỏi.
"Cái gì cũng không thiếu, chỉ cần anh có mặt đúng giờ là được."
"Như này có chút xấu hổ, cho dù nói thế nào, cũng là đến nhà cha vợ của anh đón năm mới. Nếu để cho mẹ anh biết anh đi tay không qua, nhất định sẽ mắng anh."
"Anh không phải có chuẩn bị một hộp nhân sâm sao, hiện tại có chỗ phát huy tác dụng rồi."
"Anh phát hiện, em đúng là quá gà tặc." Lâm Dật cười híp mắt nói:
"Đều nói con gái gả đi như tát nước ra ngoài, anh thấy đây là đang nói loại người như em."
"Em thì làm sao."
"Lúc anh đóng gói nhân sâm muốn đưa qua cho cha vợ thì em lại không cho, đoán chừng chính là muốn giữ lại để hiện tại đưa đúng không."
Kỷ Khuynh Nhan phồng má, còn có chút không phục, giải thích:
"Em cũng là vì anh thôi. Nếu như anh đưa lúc đó thì hiện tại sẽ phải lãng phí tế bào não, nghĩ xem nên tặng quà gì."
Lâm Dật cười cười.
Tặng lễ cho cha em quá đơn giản, nạp 1 triệu cá viên đã có thể khiến ông ấy vui cười cả năm rồi.
Nhưng Lâm Dật lại không nói câu này ra.
Nếu nói ra thì quan hệ giữa cha vợ và con rể sẽ không thể hòa hoãn.
"Cho nên mới nói, vẫn là em nghĩ chu đáo, anh còn kém xa em."
Kỷ Khuynh Nhan ngẩng đầu, để lại cho Lâm Dật một sườn mặt kiêu ngạo.
"Em nói cho anh biết, lúc đó nhất định ăn mặc cho đẹp trai một chút, làm sao cho dễ nhìn là được." Kỷ Khuynh Nhan nói nghiêm túc:
"Còn có, từ hôm nay trở đi, phải sử dụng các mỹ phẩm dưỡng da và mặt nạ, nhất định phải chú ý bảo dưỡng da dẻ."
"Cũng không phải lần đầu tiên đến nhà em ăn cơm, cần phải như thế à?"
"Lần này là lễ đón năm mới, toàn bộ thân thích trong nhà, em trai em gái gì đó đều sẽ tới. Anh nhất định phải có mặt với trạng thái tốt nhất, đè hết sự nổi bật của bọn họ."
Ha ha. . .
Phi, đồ nhan khống(*)!
(*)Cuồng nhan ѕắc, ѕắc đẹp, kiểu người coi trọng cái đẹp, ᴠì ᴠẻ đẹp của đối phương mà đem lòng уêu.
------
Dịch: MBMH Translate