Chương 1601: Tổ Chức Thần Bí.
Chương 1601: Tổ Chức Thần Bí.
"Sao anh lại nhìn ra được?" Lâm Dật cười hỏi.
"Cậu lệ thuộc vào lữ đoàn Trung Vệ, bọn họ sẽ không để ý đến những vật này, cho nên sẽ không đưa ra những nhiệm vụ liên quan." Tống Kim Dân nói:
"Từ một loạt hành động của cậu cũng có thể nhìn ra, cậu không có hứng thú đối với khoáng thạch, nhưng lại vô cùng để bụng đối với chuyện này, nhất định là có nguyên nhân khác."
Tống Kim Dân có thể phát hiện ra những thứ này, Lâm Dật cũng không cảm thấy kỳ quái, nếu không thì anh ta sẽ không đi nổi đến địa vị ngày hôm nay.
"Đúng vậy, nhưng chuyện này có chút phức tạp, không có cách nào nói tỉ mỉ cho anh được, anh cứ coi như cái gì cũng không biết là được."
"Tôi thấy cậu đây là không muốn nói." Tống Kim Dân nói:
"Trong chuyện này, thứ mà cậu để ý nhất hẳn là người âm thầm lấy đi lô hàng kia, đúng không."
Lâm Dật đoán được Tống Kim Dân sẽ nghĩ tới những chuyện này, cho nên cũng không kinh ngạc.
Nhưng chuyện liên quan tới việc này, anh thực sự không muốn nhiều lời.
Đây là chuyện của mình, anh không muốn để người khác tham dự vào.
"Cùng nói chuyện với một người đàn ông như anh, tôi thực sự không có xúc động muốn nói ra."
"Vậy còn không đơn giản, tôi mang cậu đến một nơi."
"Đi đâu?"
"Đợi lát nữa cậu sẽ biết."
Sau một tiếng...
"Thế nào, thủ pháp cũng không tệ lắm phải không?"
"Vô cùng được." Lâm Dật hài lòng nói:
"Với môi trường và thủ pháp này, cho dù là đại bảo kiếm của Đông Bắc cũng không sánh bằng."
"Tôi cũng thường đến mấy chỗ này của Trung Quốc, đừng nói là Đông Bắc hay là phương Nam, dáng người của người Trung Quốc vẫn còn kém mấy cô gái tây này một chút. Mấy thứ như đại bảo kiếm này, cậu nên đi ra nước ngoài."
Tống Kim Dân đổi tư thế, nhìn Lâm Dật với vẻ thần bí.
"Không phải nói khoác đâu, tôi vào nam ra bắc nhiều năm như vậy, bất kỳ đại bảo kiếm của một quốc gia nào, không quan tâm là việc lớn hay nhỏ, tôi đều đã chơi qua. Chỗ tốt nhất là Đảo quốc, tiếp theo là Dubai, còn lại chính là Thổ Nhĩ Kỳ. Ba địa phương này quả thực chính là thiên đường nhân gian, tiền mà tôi kiếm mấy năm này đều tiêu phí ở mấy chỗ đó."
"Ừm hả? Tôi cũng từng đến Đảo quốc, sao không phát hiện ra?"
"Cậu là không tìm đúng địa phương, Đảo quốc tuyệt đối là thiên đường đại bảo kiếm, đừng nói là việc lớn, cho làm chút việc nhỏ cũng có thể khiến cho cậu lên trời tại chỗ."
"Nghe câu này của anh, tôi cũng phải đến Đảo quốc một chuyến, phải thể nghiệm một chút mới được."
"Nếu như tôi có thời gian thì hai chúng ta sẽ cùng đi một chút."
Hai người thư giãn làm một lần đại bảo kiếm, hơn mười giờ đêm mới trở về.
Lúc này, Kỷ Khuynh Nhan và Tần Ánh Nguyệt cũng xem xong ca kịch, nhưng cũng không có gấp trở về, lại đi đến nơi khác chơi một hồi, cho đến khi Lâm Dật đi qua tìm bọn họ thì mới kết thúc hành trình một ngày.
Hai nhóm người tách ra, Tần Ánh Nguyệt ngồi ở phía sau, Tống Kim Dân lái xe phía trước, không biết nên lái đi đâu.
Tâm trạng của Tần Ánh Nguyệt vẫn chưa thỏa mãn, ánh trăng chiếu lên gương mặt mỉm cười của bà.
Đi dạo cả một chiều cũng không cảm thấy mệt mỏi.
"Sau khi rời khỏi nhà hàng, các người đã đi đâu?" Trên đường, Tần Ánh Nguyệt hỏi: "Tiểu Dật lấy được vật phẩm trang sức rồi hả?"
"Chúng tôi đã bị Jeffrey lừa, đồ trang sức không có ở trong phòng thăng bằng của tháp Khalifa."
"Anh ta đã lâm vào tuyệt cảnh, thế mà còn dám nói dối?"
"Tên kia quả thật có chút can đảm, tôi cũng không ngờ tới."
Vẻ mặt của Tần Ánh Nguyệt dừng lại một chút, không nói gì nữa.
Tống Kim Dân ngồi hút thuốc ở hàng trước, thông qua kính chiếu hậu, quét mắt nhìn Tần Ánh Nguyệt, không khỏi gãi đầu một cái.
Kỹ thuật nói dối của mình còn cần phải được nâng cao, vừa mới nói mấy câu đã bị lộ tẩy rồi.
Tần Ánh Nguyệt quả thực đã nhận ra Tống Kim Dân đang nói dối, cho nên cũng không hỏi tiếp chuyện phía sau nữa.
Về phần chuyện sau đó, bà tin là anh ta đã xử lý tốt, có lẽ sẽ rất máu me, cũng không thích hợp để mình nghe.
Hơn nửa giờ sau, Tống Kim Dân đưa Tần Ánh Nguyệt về nhà tại Dubai, sau đó tự mình lái xe rời đi.
Vùng ngoại ô Dubai, Tống Kim Dân mua chút rượu và thịt muối, dừng xe tại một nơi không có ai, đặt lưng vào ghế dựa, bấm gọi Lâm Cảnh Chiến.
"Đưa bọn họ trở về chưa." Trong điện thoại, Lâm Cảnh Chiến thấp giọng hỏi.
Tấn tấn tấn tấn tấn...
Tống Kim Dân rót rượu vào miệng, "Đều đã làm tốt rồi, nhưng bên này có phát hiện mới."
"Từ từ nói."
"Lúc con trai anh đi lấy vật phẩm trang sức thì gặp một nhóm người đoạt trước chúng ta một bước, đã cướp đồ đi rồi."
"Cướp đi rồi sao?" Trong giọng nói của Lâm Cảnh Chiến có chút kinh ngạc, "Cậu tự mình ra mặt mà còn xuất hiện chuyện như vậy?"
"Tôi cũng rất bất ngờ, hơn nữa đối phương còn phái ra người có trình độ cấp B. Nếu như không phải tôi đuổi tới kịp thời thì đã không còn người lo ma chay cho anh nữa rồi."
"Cấp B?"
Lâm Cảnh Chiến lẩm bẩm một câu, "Vậy thì hẳn là tổ chức có chút danh tiếng."
"Không chỉ có như thế, con trai anh còn có quan hệ rất sâu với bọn họ, hình như trước đó đã từng có tiếp xúc, nhưng cậu ấy không nói cho tôi cụ thể đã xảy ra chuyện gì."
"Sau đó thì sao, còn tra được cái gì không."
"Tôi có một phỏng đoán, nhưng không thể xác định."
"Nói."
"Nhóm người kia cũng không đơn giản, tác phong làm việc rất giống tổ chức Mammon mà chúng ta vẫn luôn điều tra."
"Là bọn họ!"
Nghe được bốn chữ "tổ chức Mammon", giọng điệu của Lâm Cảnh Chiến theo bản năng tăng lên không ít.
"Cậu có bao nhiêu phần trăm chắc chắn rằng là bọn họ."
"Sáu mươi phần trăm." Tống Kim Dân nói:
"Căn bản không cho tôi có cơ hội thẩm vấn, đã trực tiếp tự bạo."
"Phương thức hành động như vậy quả thực rất giống với bọn họ."
"Nhưng vấn đề là, con trai anh hình như có tiếp xúc với người của tổ chức Mammon, hơn nữa còn không chỉ một lần, đó là một tín hiệu nguy hiểm... Tấn tấn tấn tấn tấn..."
Rượu rất mạnh, Tống Kim Dân ực một hớp, nhe răng nhếch miệng.
"Nếu như đối phương biết, cậu ấy là con của anh thì chỉ sợ sẽ có nguy hiểm."
"Giả dụ tầng tin tức này bị bại lộ, như vậy thì thân phận lữ đoàn Trung Vệ Lữ của nó cũng nhất định sẽ bại lộ." Lâm Cảnh Chiến nói:
"Dám động thủ với con trai của tôi thì nên cân nhắc việc gánh chịu cơn tức giận của Lục Bắc Thần trước."
"Nhưng người của tổ chức Mammon là một đám điên, bọn họ sẽ không cân nhắc những chuyện này đâu." Tống Kim Dân nói:
"Ưu điểm của bọn họ chính là không sợ chết, chúng ta không thể kham nổi."
"Tạm thời không cần nghĩ nhiều như vậy, dù sao cũng là con trai của tôi, tôi cảm thấy mạng của nó sẽ không ngắn như vậy."
"Có một người cha gây chuyện bốn phía như anh, cậu ấy đúng thật là không may."
"Vậy chỉ có thể nói nó đoản mệnh, không thể trách tôi được." Lâm Cảnh Chiến vung nồi, nói:
"Nhưng mà cũng có chút thú vị, một vụ mua bán nhỏ như thế lại phái ra người cấp bậc này, chuyện này rất khác thường."
"Đây cũng là chuyện mà tôi nghĩ mãi không ra, nhưng mà tôi đoán được một loại khả năng." Tống Kim Dân nói:
"Mặc dù số lượng khoáng thạch Bass trên vật phẩm trang sức không nhiều, nhưng bản thân trang sức đó có lẽ đang còn cất giấu một bí mật khác, mới khiến cho đối phương bỏ ra vốn liếng lớn như vậy?"
"Jeffrey đâu? Bị cậu giết rồi?"
"Không có, tự mình ngã xuống từ trên lầu rồi chết."
"Người tên Jeffrey kia còn có chút khôn vặt." Lâm Cảnh Chiến suy nghĩ một chút rồi nói:
"Nếu như bản thân vật phẩm trang sức có bí mật, ông ta sẽ không lấy ra bán đấu giá."
"Nếu như ngay cả chính ông ta cũng không biết bí mật trong đó thì sao?"
------
Dịch: MBMH Translate