Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1602 - Chương 1600: Sức Lửa Vừa Phải.

Chương 1600: Sức lửa vừa phải.
Chương 1600: Sức lửa vừa phải.
Chương 1600: Sức lửa vừa phải.




Nhìn thấy Tống Kim Dân lôi thôi lếch thếch, trên mặt người đàn ông trung niên hiện lên một vệt ngưng trọng.

Ông ta cảm nhận được trên người Tống Kim Dân một luồng khí tức nguy hiểm.

Giống như là một con hổ nguy hiểm, lúc nào cũng có thể đưa răng nanh ra với mình.

"Các người là cùng một bọn à."

"Anh không cần biết những chuyện này."

Tống Kim Dân đi từng bước một về phía người đàn ông trung niên.

Người kia cũng kéo dài khoảng cách, chủ động phát động công kích.

Vẻ mặt của người đàn ông trung niên vô cùng nghiêm túc, cùng với lúc đối mặt Lâm Dật dường như là hai người khác nhau.

Hai chân đạp xuống đất, lợi dụng phản lực lớn, dùng lực lượng cường đại, lấy tốc độ mắt thường khó phân biệt được mà xông tới trước mặt Tống Kim Dân.

Người kia hời hợt dơ tay một cái, bắt lấy cánh tay của người đàn ông trung niên, phá vỡ toàn bộ lực lượng trên người ông ta, sau đó vặn ngược lại một cái, tiếng nứt xương truyền, triệt để phế bỏ cánh tay phải của ông ta!

A!

Tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp đường cao tốc tịch mịch!

Người đàn ông trung niên nam nhân thống khổ quỳ trên mặt đất, mà Tống Kim Dân cũng không bỏ ông ta ra, dùng một chân đá vào lồng ngực!

Một ngụm lớn máu tươi phun ra từ trong miệng của người đàn ông trung niên, ông ta lúc này nằm trên mặt đất giống như bãi bùn nhão.

Dù cho là một người trình độ cấp B cũng hoàn toàn không có bất kỳ đường sống nào trước mặt Tống Kim Dân!

Bị đánh đến không bằng một con chó chết.

"Anh, anh rốt cuộc là ai!" Người đàn ông trung niên thở hổn hển.

Ông ta lúc này đã mất đi sức chiến đấu, cho dù Lâm Dật cũng có thể dễ dàng giết chết ông ta.

"Tống Kim Dân."

Ngươi đàn ông trung niên khẽ nhíu mày, cảm thấy rất lạ lẫm về cái tên này.

"Hắc Đào A."

"Anh lại là!"

"Nếu đã nhận ra tôi thì ông hẳn phải biết, bại bởi tôi cũng không oan."

Người đàn ông trung niên nghiến chặt hàm răng, sự không cam lòng trong ánh mắt biến thành hoảng sợ.

Ông ta biết rõ, một khi đối mặt với người đàn ông này thì mình không có bất kỳ phần thắng nào.

Nếu không anh ta không xứng được xưng là Hắc Đào A!

"Tôi còn có một việc muốn biết, hi vọng anh có thể nói cho tôi biết."

"Nói đi."

"Quan hệ giữa anh và cậu ta là gì!"

"Cậu ấy là con trai của thủ lĩnh chúng tôi."

Sau khi biết được thân phận thật sự của Lâm Dật, ánh mắt của người đàn ông trừng lớn, toàn thân không ngừng run rẩy, mặt trắng như tờ giấy.

Ông ta nằm mơ đều không nghĩ tới!

Người đàn ông kinh khủng kia!

Lại còn có một đứa con trai!

"Nếu như tính tình của tôi thì hai người các người hiện tại đã chết. Nhưng giữ lấy các người còn có chỗ dùng được, đi theo tôi đi, nhưng đừng có ý nghĩ khác, tôi sẽ không cho các người cơ hội như vậy."

"Ha ha..."

Người đàn ông trung niên cười lạnh một tiếng, "Tôi cũng sẽ không cho anh cơ hội như vậy."

Tống Kim Minh nhíu mày, "Ông có ý gì."

"Nhiệm vụ chấp hành thất bại, với tôi mà nói đó là sỉ nhục. Tôi cũng biết tại sao cậu ta lại không giết chúng tôi, cho nên tôi sẽ không cho anh cơ hội."

Không cho Tống Kim Dân thời gian phản ứng, người đàn ông trung niên lập tức ấn vào chiếc nhẫn trên tay.

Thấy tình huống không đúng, Tống Kim Dân nhào sang một bên.

Oanh!

Cùng lúc đó, một tiếng nổ mạnh truyền đến!

Thân thể của người đàn ông trung niên nổ tung, trong khoảnh khắc lập tức biến thành sương máu!

Oanh!

Còn không đợi bầu không khí khuấy động bình tĩnh trở lại, thân thể của người đàn ông vóc người thấp vẫn luôn chưa động thủ kia cũng nổ tung!

Phần còn lại của tay chân bị đứt rơi trên mặt đất, sương máu tràn ngập khắp không trung.

Toàn bộ đều yên tĩnh trở lại.

Tống Kim Dân bò dậy từ dưới đất, Lâm Dật cũng bước xuống từ trên xe.

Hai người đều không hề nghĩ tới là sẽ xảy ra một màn như vậy.

Tống Kim Dân nhún vai, "Tôi cũng không nghĩ rằng sẽ xảy ra chuyện như vậy, kế hoạch của cậu chỉ sợ là sụp đổ rồi."

Tống Kim Dân biết Lâm Dật muốn làm gì, đơn giản là tìm hiểu chút tin tức từ trong miệng của bọn họ.

Mà đối phương cũng biết điểm ấy nên đã sớm tự sát, không có cho bọn họ có cơ hội thẩm vấn.

Người đời đều nói chết tử tế không bằng còn sống, nhưng còn có một từ, gọi sống không bằng chết.

Cho nên bọn họ lựa chọn phương thức như vậy để kết thúc sinh mệnh của mình.

Trên thực tế, khi bọn họ ra ngoài chấp hành nhiệm vụ đều sẽ mang trang bị như vậy trên người, để tránh lúc bị bắt làm tù binh bị đối đãi không bằng con người.

Nhưng mà, nếu như người tới cứu không phải Tống Kim Dân, có lẽ hai người sẽ không lựa chọn phương thức như vậy để kết thúc sinh mệnh của mình.

Nhưng người đàn ông trung niên biết rất rõ Tống Kim Dân là ai, cũng biết rơi vào tay anh ta thì mình không có kết cục tốt.

Chẳng bằng tự mình động thủ, chết đau nhanh một chút, tránh việc bị tra tấn.

"Việc đã đến nước này thì cũng chỉ có thể để vậy thôi."

"Tôi xử lý chuyện trước mắt một chút, lát nữa chúng ta sẽ cùng đi."

Tống Kim Dân đi tới trước mặt số 18, kiểm tra thi thể của anh, vẻ mặt không khỏi trở nên nặng nề.

Vài phút sau, Tống Kim Dân đem kéo thi thể tới bên cạnh xe, sau đó châm lửa.

Lửa lớn cháy hừng hực trên đường cái, giống như là số mệnh của người đàn ông trung niên.

Đã từng nở mày nở mặt, nhưng kết cục cuối cùng vẫn là cái chết.

"Chậc chậc chậc..." Tống Kim Dân đốt điếu thuốc, "Sức lửa vừa phải, đoán chừng hương vị có lẽ cũng không tệ."

Lâm Dật cảm thấy lạnh cả người, cái này mẹ nó là đám người nào vậy?

Trước đó làm việc tại lò hỏa táng sao?

"Đi thôi, lát nữa sẽ đốt thành tro, không cần quản những chuyện này nữa."

Lâm Dật gật gật đầu, cùng lên xe với Tống Kim Dân.

"Sao anh còn đuổi đến nơi này?" Trên đường trở về, Lâm Dật hỏi.

"Sau khi cậu đi, tôi đã xử lý Jeffrey, nghĩ muốn đến chỗ cậu nhìn xem, vừa chạy đến tháp Khalifa thì thấy hiện trường bị cảnh sát phong tỏa, nói có người giết người ở bên trong. Tôi đoán hẳn là cậu đã xảy ra chuyện, tìm người điều tra camera giám sát gần đó một chút, phát hiện cậu đuổi theo một chiếc Type-R đi ra ngoài, sau đó thì một đường đuổi đến đây."

"May mà anh đã đến, nếu không thì cái mạng nhỏ này sẽ phải đặt lại đây." Lâm Dật nhe răng toét miệng nói:

"Mấy cú đá này khiến cho khung xương toàn thân tôi như muốn vỡ nát."

"Lão già kia đã đến cấp B, trình độ rất được, cậu khẳng định không phải là đối thủ của ông ta." Tống Kim Dân nói:

"Không bị một chân đạp chết, đã là tốt lắm rồi."

"Tôi có nên coi như anh đang khen tôi không."

Tống Kim Minh cười một tiếng, "Bên cậu đã xảy ra chuyện gì à, sao còn có quan hệ với những người này rồi?"

Lâm Dật điều chỉnh thành ghế phía dưới, nửa nằm nửa ngồi, bỏ chân lên trên bảng điều khiển.

"Bị người nhanh chân đến trước, tôi không lấy được đồ."

"Hả? Chuyện này sao có thể."

"Sau khi có tin tức thì cậu lập tức đi qua, chẳng lẽ Jeffrey đã lừa hai chúng ta sao?"

"Đó cũng không phải, là tôi bị người khác nghe lén." Lâm Dật nói:

"Sau khi nhận được tin tức, đối phương đã đến tháp Khalifa trước, cũng tìm được người gọi là Lyon kia và lấy đi trang sức có khảm khoáng thạch."

Tống Kim Dân trầm mặc một hồi lâu, "Lô hàng kia cũng không đáng bao tiền, nhưng có chút đánh mặt."

"Ai nói không phải đâu, bận rộn thời gian dài như vậy, cuối cùng lại bị người khác chơi đùa."

"Nhưng tôi thấy cậu hình như cũng không để ý đến lô hàng kia lắm." Tống Kim Dân dừng lại vài giây đồng hồ, "Trong chuyện này, có lẽ cậu càng để ý đến những vật khác hơn đúng không?"

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment