Chương 1605: Hà Viện Viện Đáng Yêu.
Chương 1605: Hà Viện Viện Đáng Yêu.
"Cho 30 triệu!"
Con số mà Lâm Dật đưa ra khiến cho Tống Gia Du có chút choáng váng!
Bản thân cô đã dùng hết can đảm mới dám muốn thêm 5 triệu.
Nhưng người ta lại cứng rắn nhét thêm 10 triệu!
Hơn nữa dựa theo giá cả 30 triệu, muốn thả ra 47% cổ phần mới tính là hợp lý, mà anh ấy thế mà chỉ cần 41%!
Đây là chiếc bánh từ trên trời rớt xuống sao?
Chân của mình đáng tiền như vậy sao?
Nếu như là mùa hè, mình đi tất đen và mặc đồ bó sát, vậy không phải sẽ cho càng nhiều sao?
Gương mặt Tống Gia Du đỏ lên, mùa xuân của mình sắp tới rồi sao?
"Có thể không?" Lâm Dật hỏi.
"Có thể có thể, bên phía tôi không có bất cứ vấn đề gì."
"Vậy được rồi, về chuyện cụ thể thì cô cứ tìm Điền Nghiên mà nói, tôi sẽ không tham dự."
"Được, được, được, cám ơn Lâm tổng đã cho tôi cơ hội này."
"Khách sáo rồi, hợp tác vui vẻ."
"Ừm, hợp tác vui vẻ."
Sau khi lễ phép bắt tay, Lâm Dật liền rời khỏi tập đoàn Lăng Vân.
Tống Gia Du đứng tại chỗ, nhìn qua bóng lưng rời đi của Lâm Dật, có chút ngạo kiều oán thầm:
"Thế mà lại không muốn phương thức liên lạc của mình, vẫn rất cao lãnh, hừ hừ, nhưng anh đã bại lộ."
Thấy Lâm Dật đã biến mất trong tầm mắt, Tống Gia Du quay người hướng về phía thang máy, đồng thời cũng đã xác định.
Chờ lần sau gặp lại Lâm Dật, cho dù thời tiết thế nào, cũng phải đi tất đen và váy bó sát!
...
Mấy ngày kế tiếp, cuộc sống của Lâm Dật đều trải qua trong sự hưởng thụ.
Ngoại trừ lưu luyến giữa mấy người phụ nữ, trong lúc đó anh còn đi một chuyến đến huyện Đông Tam, ăn bữa cơm với Lý Khánh Khải, Lý Tự Cẩm.
Đồng thời cũng hiểu rõ tình huống hiện tại của huyện Đông Tam.
Chuyện mà mình có thể làm bây giờ cũng chính là chờ đợi.
Anh cũng có chút sốt ruột, hi vọng kinh tế của huyện Đông Tam có thể nhanh vận chuyển lại một chút.
Bản thân anh vẫn luôn chờ để được thể nghiệm chức nghiệp cảnh sát kia đây.
Ngoài ra, Lâm Dật lại liên hệ Nhan Từ, giao cho cô xử lý chuyện họp thường niên của công ty hai nhà.
Vào ngày đầu năm mới, Kỷ Khuynh Nhan đã dậy rửa mặt trang điểm từ sớm.
Bởi vì năm nay, Lâm Dật sẽ ăn tết tại nhà của cô, Kỷ Khuynh Nhan rất thân mật, đã lần lượt chúc tết Tần Ánh Nguyệt và Vương Thúy Bình.
Mặc dù là Tết dương lịch, người Trung cũng không coi trọng lắm, nhưng vẫn nên chúc mừng cho phù hợp với tình hình.
Sau khi trò chuyện với trưởng bối hai nhà, Kỷ Khuynh Nhan bắt đầu chuẩn bị đi ra ngoài.
Nhân lúc Kỷ Khuynh Nhan trang điểm, Lâm Dật đã nói chuyện với Lý Sở Hàm một hồi.
Mỗi lần vào dịp như này, người mà Lâm Dật lo lắng nhất chính là Lý Sở Hàm.
Người khác càng náo nhiệt thì cô lại càng cô đơn.
Lâm Dật ngồi ở trên ghế sô pha suy nghĩ kỹ một hồi, tuy hôm nay sẽ đến nhà Kỷ Khuynh Nhan ăn cơm, nhưng vẫn phải nghĩ biện pháp đến chỗ của Lý Sở Hàm một chút.
Cho dù không ăn cơm với cô ấy thì cũng muốn ngồi một lúc với cô.
"Trang điểm nhanh như vậy sao?"
Nhìn thấy Kỷ Khuynh Nhan đi xuống từ trên tầng, Lâm Dật hỏi.
"Ừm, tranh thủ thời gian ra cửa." Kỷ Khuynh Nhan nói: "Viện Viện đã giục em được một thời gian rồi."
"Hôm nay không phải là ngày đầu năm à, cô ấy tìm em làm gì?"
"Vốn dĩ em ấy dự định về nhà ăn tết, nhưng ba mẹ em ấy lại ra ngoài du lịch, căn bản không nghĩ tới chuyện đón năm mới cùng với em ấy, cộng với bị Cao Tông Nguyên giật dây, nên đã quyết định qua nhà cậu ấy ăn tết."
"Vậy thì qua đi thôi, còn lôi kéo theo em làm gì."
"Bởi vì mới quyết định đêm qua, Viện Viện nói không có quần áo để mặc, quà tặng cũng chưa chuẩn bị, muốn em đi mua đồ cùng."
Thảo!
Khẳng định lại mẹ nó là công quỹ.
"Em bảo cô ấy kiềm chế một chút, công ty không có nhiều tiền."
"Đã biết!" Kỷ Khuynh Nhan che miệng cười rộ lên, nói:
"Anh không muốn đi dạo phố, em cũng không bắt buộc anh. Anh tự sắp xếp chuyện buổi chiều đi, nhớ buổi tối hai chúng ta cùng trở về ăn cơm là được."
Lâm Dật gật gật đầu, "Vừa lúc anh nhân dịp này, đến thăm mấy lãnh đạo khu vực an ninh kia một chút, mấy quan hệ vẫn cần phải thiết lập."
"Còn không phải sao, đây đều là quan hệ nhân mạch, nhất định phải duy trì."
"Em nói rất có lý."
Mới vừa rồi còn sầu muộn làm sao để tìm cơ hội đi tới chỗ của Lý Sở Hàm một chút.
Hiện tại tốt rồi, cơ hội tới!
Két két _ _
Ngay tại lúc hai người nói chuyện, ngoài viện truyền đến tiếng thắng xe, là Cayenne của Hà Viện Viện.
"Học tỷ, nhanh một chút, không đi nữa thì sẽ không kịp mất." Hà Viện Viện vội thúc giục.
"Đừng nóng vội, đừng nóng vội, chị xong ngay đây." Kỷ Khuynh Nhan nói:
"Chị đi tìm đôi giày cao gót, lập tức đi ngay."
"Nhanh nhanh nhanh, nhanh chút."
Thúc giục xong Kỷ Khuynh Nhan, Hà Viện Viện nhìn thấy Lâm Dật trên ghế sô pha.
"Ông chủ, chuyện ngày hôm nay vô cùng khẩn cấp, mượn vợ của anh dùng một lát."
"Không có việc gì, không có việc gì, cứ việc lấy mà dùng."
Lâm Dật thoải mái nói.
Mẹ nó ròng rã hai năm a!
Lần đầu tiên anh cảm thấy Hà Viện Viện đáng yêu như thế!
Hà Viện Viện hơi nghi ngờ, "Anh hôm nay có phải là trúng tà hay không, thế mà lại hào phóng như vậy?"
"Tôi mẹ nó có phải là không mắng cô hai câu thì cô cảm thấy tôi không bình thường không?"
"Anh xem một chút, như này là được rồi nha." Hà Viện Viện nói:
"Anh đột nhiên trở nên hiểu lòng người như thế, vậy khẳng định là có việc."
Lâm Dật chép miệng, sức quan sát của con hàng Hà Viện Viện này thật sự không phải là dùng để trưng cho đẹp.
Cái này mẹ nó còn có thể phát hiện được sự không thích hợp.
Sau khi battle với Hà Viện Viện vài phút đồng hồ, Kỷ Khuynh Nhan sửa soạn hoàn tất, sau khi chào hỏi Lâm Dật thì hai người cùng nhau rời đi.
Lâm Dật không có vội đi, mà cầm điện thoại di động nhìn trang web hoạt động của bệnh viện Hoa Sơn một chút.
Phát hiện Lý Sở Hàm hôm nay nghỉ xem bệnh, cộng với hôm nay là ngày đầu năm mới nên chắc chắn là đang ở nhà.
Vì để cho Lý Sở Hàm một bất ngờ, Lâm Dật không có thông báo trước cho cô mà trực tiếp đến nhà cô.
Nhưng mà, sau khi mở cửa mới phát hiện, chỉ có hương hoa nhài nhàn nhạt, cô ấy không có ở nhà.
"Người đi đâu rồi."
Lẩm bẩm một câu, Lâm Dật cầm điện thoại di động, bấm gọi cho Lý Sở Hàm.
"Em đang ở đâu vậy?"
"Tại bệnh viện, sao thế?" Lý Sở Hàm ôn nhu nói.
"Hôm nay không phải nghỉ xem bệnh à."
"Đột nhiên có bệnh nhân, nên em mới chạy tới."
"Vậy được rồi, chờ anh tại bệnh viện."
"Anh muốn qua sao?" Giọng của Lý Sở Hàm bỗng trở nên cao hơn.
"Qua xe một chút."
"Ừm, vậy đến phòng của chúng ta là được."
Sau khi nói chuyện điện thoại, Lâm Dật lái xe đến bệnh viện Hoa Sơn, thuận tiện mua chút đồ ngọt và cà phê cho y tá và bác sĩ trực ban.
Giống như thường ngày, sau khi Lâm Dật xuất hiện, nhóm y tá lập tức vây lại.
Sau khi cướp đoạt sạch sẽ đồ trên tay của anh mới buông tha cho anh.
"Lâm chủ nhiệm, ngồi với chúng em một lát đi, Lý chủ nhiệm đang mở cuộc họp ở bên trong."
"Tình huống rất nghiêm trọng sao, tết rồi mà còn gọi cô ấy đến."
Lâm Dật cũng không ghét chuyện như vậy, chăm sóc người bị thương đúng là chuyện lớn.
Đừng nói là gọi Lý Sở Hàm, nếu cần thì gọi mình tới cũng không có vấn đề gì.
"Cũng chỉ là chống đỡ cho tim, nhưng có chút biến chứng rất nhỏ, không nghiêm trọng chút nào."
"Loại giải phẫu này thì Kiều Hân cũng có thể xử lý, có đến mức phải gọi Lý chủ nhiệm tới không?"
"Chuyện là như thế, nhưng nghe nói người thân của bệnh nhân có bối cảnh rất sâu, chỉ mặt gọi tên để Lý chủ nhiệm tới, cho nên ..."
------
Dịch: MBMH Translate