Chương 1606: Người Thân Bệnh Nhân Ngang Ngược.
Chương 1606: Người Thân Bệnh Nhân Ngang Ngược.
"Lý chủ nhiệm đến rồi!"
Ngay tại lúc Lâm Dật và nhóm y tá nói chuyện trời đất, Lý Sở Hàm đi ra từ trong phòng khám.
Theo sát đó còn có Kiều Hân.
Nhìn thấy Lâm Dật, trên mặt Lý Sở Hàm lộ ra sự vui mừng khó hiểu.
"Anh tới lúc nào vậy? Sao lại không nói với em một tiếng."
"Anh vừa đến, đã bị bọn họ bắt đến trạm y tá."
"Lý chủ nhiệm, oan uổng quả, chúng em chỉ đưa Lâm chủ nhiệm đến đây, chưa làm cái gì hết." Y tá nhỏ cup D nói.
Không đúng, hẳn là y tá lớn.
"Không tin chị nhìn đai lưng của Lâm chủ nhiệm mà xem, cũng không có dấu vết bị động qua."
"Mấy người đúng thật là." Lý Sở Hàm cười nói một câu, cũng không có tính toán nhiều như vậy.
Lúc trước bọn họ cũng là như vậy.
"Nghe nói có bệnh nhân cần chống đỡ tim?"
Lý Sở Hàm bất đắc dĩ gật đầu, "Phẫu thuật nhỏ như vậy, em cũng không muốn tới, nhưng lại gọi em tới."
"Người nhà kia nhiều chuyện lắm, ỷ mình có chút năng lực, cứ thích chỉ trỏ lung tung." Kiều Hân nói:
"Em chỉ cần vài phút đã có thể giải quyết phẫu thuật, thế mà lại giày vò Lý chủ nhiệm, thật không biết bọn họ đang nghĩ gì nữa."
Lấy cấp bậc hiện tại của Lý Sở Hàm, mấy loại kỹ thuật nhỏ như chống đỡ tim này hoàn toàn không cần cô phải làm, đều là Kiều Hân cầm đao.
Bởi vì độ khó của phẫu thuật không lớn, nếu như trạng thái của bệnh nhân tốt, không có biến chứng nghiêm trọng, muốn nắm giữ thuần thục kỹ thuật trong đó là chuyện vô cùng dễ dàng.
Mà loại kỹ xảo nhỏ như chống đỡ trái tim này thì trình độ của Lâm Dật, Lý Sở Hàm và Kiều Hân cũng không kém nhau bao nhiêu, không có gì mà phải phân chia cả.
Giống như là bác sĩ chủ nhiệm cũng không nhất định là sẽ mạnh hơn Phó chủ nhiệm.
Có câu Đạo có trước sau, thuật nghiệp có chuyên môn riêng, mỗi người đều có phương hướng nghiên cứu riêng của mình. Nếu mà nhận định rằng làm chủ nhiệm thì nhất định mạnh hơn Phó chủ nhiệm thì hơn phân nửa đều là người ngoài nghề.
"Em nghĩ như thế nào?" Lâm Dật hỏi Lý Sở Hàm.
"Em đã hội chẩn cùng những bác sĩ khoa khác, lại thẩm tra đối chiếu toàn diện, cũng không có phát hiện vấn đề lớn, Kiều Hân cũng có thể xử lý, em không có ý định làm, không nghĩ tới mọi chuyện sẽ như vậy."
"Cũng được." Lâm Dật nói:
"Nếu đã làm xong hội chẩn, không có vấn đề gì khác thì giao cho Kiều Hân đi."
"Em cũng không muốn quan tâm đến người bệnh giống như vậy, nếu như có các bác sĩ khác ở đây thì em nhất định sẽ không làm, hừ hừ."
Việc người thân bệnh nhân làm phiền Lý Sở Hàm một chuyến, đã khiến cho Kiều Hân tức giận không nhẹ.
"Đừng nói như vậy, cho dù gặp phải bệnh nhân nào thì chăm sóc người bị thương đều là trách nhiệm thiêng liêng của chúng ta. Đây là chuyện cần giải quyết đầu tiên."
"Đã biết, Lý chủ nhiệm."
Mấy y tá nhỏ còn lại cũng gật đầu theo, khắc ghi lời nói của Lý Sở Hàm vào sâu trong tim.
"Vậy các người đi trước đi, Trịnh chủ nhiệm cũng ở chỗ này, hai người bọn em có thể giải quyết chuyện này một cách dễ dàng, sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu."
Lý Sở Hàm gật gật đầu, Lâm Dật tới, cô không muốn lãng phí thêm thời gian ở bệnh viện nữa.
Đối với cô mà nói, cơ hội như vậy quá hiếm có, không nỡ lãng phí.
"Em đi thay quần áo, anh chờ em một lát."
"Đi đi."
Lý Sở Hàm về tới phòng nghỉ, Lâm Dật lại bị nhóm y tá nhóm vây vào giữa.
Không khỏi làm cho Lâm Dật phải cảm thán, đi ra lăn lộn sớm muộn gì cũng cần phải trả giá.
Bình thường đều là mình đùa giỡn người khác, hiện tại thì hay rồi, mỗi lần tới đây đều bị người khác đùa giỡn.
Sau mười mấy phút, Lý Sở Hàm đã thay xong quần áo.
Áo bằng vải bông màu trắng rộng rãi, nửa người dưới là quần tây màu xám, chân đi một đôi AJ 13 đồng, tổng thể phối hợp vô cùng nhẹ nhàng, vô cùng sạch sẽ.
Có sự tương phản rất lớn với Kỷ Khuynh Nhan, và phong cách ngự tỷ của Lương Nhược Hư, mang đến cho người ta một loại cảm giác tươi mát tự nhiên.
"Đi thôi."
Sau khi thay quần áo, Lý Sở Hàm gọi Lâm Dật cùng nhau rời đi.
Cô cũng không biết sẽ đi đâu, nhưng được ở cùng một chỗ với Lâm Dật thì đi đâu đều được.
Sau khi lên tiếng chào hỏi đồng nghiệp trong bệnh viện, hai người đi về phía thang máy.
"Lý chủ nhiệm!"
Nhưng vào lúc này, phía hành lang xa xa, có một tiếng kinh hô vang lên.
Lâm Dật quay đầu, nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặc âu phục phối với áo sơ mi, đi ra từ trong phòng bệnh, đang lớn tiếng ở phía xa.
"Làm phiền nhỏ tiếng một chút, vẫn còn có bệnh nhân khác đang nghỉ ngơi." Y tá nhắc nhở.
"Cô bớt quản chuyện của tôi đi!"
Thái độ của người đàn ông trung niên rất ngang ngược, không để ý đến lời nhắc của y tá mà đi về phía Lý Sở Hàm.
"Lý chủ nhiệm, cô đi đâu vậy."
"Đã làm xong hội chẩn, tình huống của cha anh cũng rất tốt, tôi đã sửa sang lại những chỗ cần chú ý, để cho Kiều Hân phẫu thuật chính là được, không cần đến tôi." Lý Sở Hàm nói.
"Lời này của cô là có ý gì, như vậy là không có trách nhiệm." Người đàn ông trung niên nói:
"Chúng tôi không đến mấy bệnh viện gần đây chính là vì muốn tìm cô xem bệnh. Cô thì hay rồi, thế mà lại giao cha tôi cho bác sĩ còn lại. Nếu như là vậy thì tôi còn tới chỗ các người làm gì!"
"Nhưng tình huống của cha anh quả thực rất tốt, phẫu thuật nhỏ như vậy căn bản không cần tôi phải làm."
"Phẫu thuật nhỏ cũng là phẫu thuật đi, cô để một bác sĩ không có kinh nghiệm tới làm, nói như như vậy, vạn nhất xảy ra vấn đề thì cô có chịu nổi trách nhiệm này không!"
"Xin lỗi, dựa theo quy định thì tôi không cần làm loại phẫu thuật này." Lý Sở Hàm nói:
"Tôi đây là nể mặt Miêu viện trưởng nên hôm nay mới tới hội chẩn, hi vọng anh không nên ép buộc. Hơn nữa bác sĩ Kiều là bác sĩ chuyên làm phẫu thuật tim trong khoa tim mạch của chúng tôi. Cô ấy kinh nghiệm vô cùng phong phú về phương diện này, hi vọng anh nên có thái độ tín nhiệm đối với bệnh viện chúng tôi, nếu không thì chúng tôi không có cách nào xem bệnh cả."
Người đàn ông trung niên liếc Kiều Hân một chút, trong ánh mắt mang theo sự khinh thường.
"Cô ta còn trẻ như vậy, có thể xem qua được mấy bệnh nhân, tôi không có khả năng để cho cô ta làm giải phẫu cho cha tôi được, cô nhất định phải tự mình đến!"
"Hi vọng anh không nên làm khó tôi." Lý Sở Hàm nói.
"Tôi đây mà đang làm khó dễ cô sao? Là cô không nể mặt mũi của tôi." Người đàn ông trung niên nói:
"Tôi tới tìm cô làm giải phẫu, thế mà cô còn muốn đi, quá không để Lý Kiến Bưu tôi vào trong mắt rồi!"
"Nếu như anh có dị nghị gì về phương thức xử lý của tôi thì hiện tại tôi sẽ ký thủ tục chuyển viện, anh có thể đi nơi khác để khám."
Bất kể có Lâm Dật ở bên người hay không, xưa nay Lý Sở Hàm đều là một người cứng rắn.
Qua nhiều năm như vậy, cuộc sống khó khăn cũng không khiến cô suy sụp, huống hồ là những người nhà bệnh nhân cố tình gây sự như này.
Bị Lý Sở Hàm mắng một câu, vẻ mặt của Lý Kiến Bưu lập tức thay đổi đổi, trở nên dữ tợn.
"Cô có tin tôi sẽ gọi điện thoại cho Miêu viện trưởng, chỉ cầm vài phút là có thể xử lý cô không!"
"Vậy thì anh cứ gọi đi, có hậu quả gì tôi đều sẽ chịu trách nhiệm!"
"Một cái chủ nhiệm nho nhỏ thế mà lài ngông cuồng như thế, thật sự cho rằng mình có chút danh tiếng thì không ai có thể trị cô sao!"
Lý Kiến Bưu cầm điện thoại lên, gọi cho Miêu Quốc Phong.
"Miêu viện trưởng, Lý chủ nhiệm của khoa tim mạch rốt cuộc là sao vậy, không giải phẫu cho chúng tôi thì thôi đi, còn giao cho một bác sĩ trẻ tuổi không có kinh nghiệm, đáng giận hơn, cô ấy còn để cho chúng tôi chuyển viện. Ông nên cho tôi một lời giải thích về việc này đi!"
------
Dịch: MBMH Translate