Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1609 - Chương 1607: Tôi Chính Là Vương Pháp!

Chương 1607: Tôi Chính Là Vương Pháp!
Chương 1607: Tôi Chính Là Vương Pháp!
Chương 1607: Tôi Chính Là Vương Pháp!




Sau khi than phiền về "Hành vi phạm tội" của Lý Sở Hàm, Lý Kiến Bưu cúp điện thoại.

"Chờ xem, tôi đã nói chuyện điện thoại xong, Miêu viện trưởng ở ngay dưới tầng, sẽ lập tức đi lên, tôi xem cô còn dám đi hay không."

"Tại sao lại không dám!"

Lý Sở Hàm nhấn thang máy, hoàn toàn không xem uy hiếp của Lý Kiến Bưu là gì cả.

Tính cách của cô không khác với Lâm Dật lắm, đều ăn mềm không ăn cứng.

Nếu như anh muốn ngang với tôi thì tôi sẽ theo anh đến cùng.

Nhìn hai bên xảy ra mâu thuẫn, nhóm y tá và Kiều Hân đều không nói thêm gì cả.

Ngược lại còn có ý vị cười trên nỗi đau của người khác.

Nếu như chỉ là có một mình Lý chủ nhiệm, Miêu viện trưởng có lẽ sẽ còn giúp đỡ Lý Kiến Bưu nói chuyện, dù sao nhân mạch quan hệ của anh ta cũng không bình thường.

Nhưng Lâm chủ nhiệm ở đây, thế mà còn dám bắt nạt Lý chủ nhiệm, đây chính là tự mình tìm phiền phức.

Chỉ là người tên là Lý Kiến Bưu kia không biết vấn đề này.

"Lý chủ nhiệm, tôi vẫn rất kính trọng y thuật của cô, nhưng cách làm của cô thực sự có chút không ổn." Lý Kiến Bưu nói:

"Nếu như bây giờ, cô nguyện ý lưu lại, nói chuyện thật tốt với tôi, đồng thời mổ chính cho cha tôi thì tôi sẽ không truy cứu chuyện này nữa. Nếu không chuyện này sẽ có ảnh hưởng đến con đường chuyên nghiệp của cô trong tương lai, đương nhiên, trừ khi cô không muốn làm việc tại Trung Hải nữa."

"Tôi nói không làm là không làm, anh có nói gì cũng đều vô dụng, cùng lắm thì tôi không làm ở đây nữa là được."

"Được, Miêu viện trưởng sẽ lập tức tới ngay, hy vọng lúc ông ấy ở đây, cô còn có thể cứng rắn như vậy."

Rất nhanh, cửa thang máy mở ra, Miêu Quốc Phong vừa lúc đi ra từ bên trong.

Nhưng khi nhìn thấy Lâm Dật, cả người ông liền cảm thấy không tốt.

Lâm chủ nhiệm sao còn tới đây rồi?

"Lâm chủ nhiệm, cậu đã đến."

Nhìn thấy Lâm Dật, Miêu Quốc Phong cười chào hỏi.

"Tới đi dạo một chút." Lâm Dật lạnh nhạt nói.

"Miêu viện trưởng, anh ta cũng là chủ nhiệm của bệnh viện các người sao?" Lý Kiến Bưu hỏi.

"Lúc trước là chủ nhiệm khoa tim mạch, và bạn hợp tác vàng với Lý chủ nhiệm, bây giờ tạm thời từ chức."

"Thì ra là như thế, vậy thì không cần anh ta." Lý Kiến Bưu nói:

"Vừa rồi tôi đã trao đổi với Lý chủ nhiệm, cô ấy chết sống không nguyện ý làm giải phẫu cho cha tôi. Miêu viện trưởng, ông xử lý việc này một chút đi.”

Miêu Quốc Phong chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.

Lâm Dật đã tới đây, việc này còn muốn mình xử lý như thế nào đây?

Mặc dù là viện trưởng, nhưng cũng không có năng lực quản chuyện của Lý Sở Hàm!

Đúng như Kiều Hân nghĩ, nếu như chỉ có một mình Lý Sở Hàm ở đây, Miêu Quốc Phong còn có thể khuyên mấy câu.

Nhưng Lâm Dật ở đây thì mọi chuyện lại hoàn toàn khác.

Ai dám chứ!

"Tôi có hiểu một chút về tình huống của khoa tim mạch, kỹ thuật của Tiểu Kiều cũng rất vững, có thể xem như là học trò thân truyền của Lý chủ nhiệm, kỹ thuật khẳng định không có vấn đề, để cho cô ấy làm giải phẫu cho cha của anh cũng được."

Chị họ của Lý Kiến Bưu là giám đốc y tế thành phố, Miêu Quốc Phong cũng không đắc tội nổi, chỉ có thể hòa giải hai bên, không muốn đắc tội ai cả.

"Hả?"

Lý Kiến Bưu nhướng mày, "Miêu viện trưởng, ông đây là có ý gì, thế mà để cho một bác sĩ không có kinh nghiệm làm giải phẫu cho cha tôi?"

"Tuy tuổi của Tiểu Kiều còn trẻ, nhưng không phải là không có kinh nghiệm, anh cứ yên tâm." Miêu Quốc Phong nói:

"Chủ yếu là dựa theo quy định của bệnh viện thì phẫu thuật cấp bậc này thật sự không cần Lý chủ nhiệm tới làm. Hơn nữa hôm nay còn là ngày nghỉ của cô ấy, người làm viện trưởng như tôi cũng không tiện ép buộc."

Tuy hai bên đều không đắc tội nổi, nhưng sau khi cân nhắc hơn thiệt, vẫn là thiên vị Lâm Dật hơn.

Bởi vì thật sự không đắc tội nổi dù chỉ là một chút!

"Lời này là có ý gì! Chẳng lẽ bác sĩ nghỉ, các người thấy chết không cứu?"

Lý Kiến Bưu vô cùng tức giận, anh ta không nghĩ tới, Miêu Quốc Phong lại là một người hai mặt như vậy!

Vừa rồi đã đáp ứng mình, hiện tại thế mà thay đổi!

Ông ta để mặt của mình để đâu vậy!

"Chủ yếu là phẫu thuật chống đỡ tim như này quả thực không quá khó, hoàn toàn không cần bác sĩ cấp bậc như Lý chủ nhiệm tới làm."

"Được! Đây là ông nói!" Lý Kiến Bưu vô cùng tức giận, nói:

"Miêu viện trưởng, tôi nói cho ông biết, cha tôi là chú ruột của chị họ tôi, chị ấy còn nói với tôi, buổi tối sẽ tới thăm cha tôi. Nếu như chị ấy hỏi việc này thì hi vọng ông có thể giải thích một chút!"

Thân hình của Miêu Quốc Phong dừng lại, vô cùng khó xử, như Trư Bát Giới soi gương, trong ngoài đều không phải là người.

"Vậy các người đừng phẫu thuật ở đây nữa."

Lâm Dật vẫn luôn im lặng bỗng nhiên lên tiếng:

"Sắp xếp chuyển viện cho bọn họ, khoa tim mạch mỗi ngày đều có nhiều bệnh nhân như vậy, không có thời gian hầu hạ những chuyện này."

Hai mắt của Kiều Hân và nhóm y tá lập tức tỏa sáng, đều dựng lỗ tai lên hóng chuyện.

Anh Lâm nổi giận, có trò hay để xem rồi!

Miêu Quốc Phong rụt cổ lại, cảm thấy mọi chuyện đang phát triển theo chiều hướng không tốt.

Mọi người cười trên nỗi đau của người khác, bắt nạt Lý Sở Hàm, Lâm Dật nổi giận là chuyện đương nhiên, ai nấy đều đang đợi xem kịch vui.

Duy chỉ có Lý Kiến Bưu là trực tiếp ngây ngẩn cả người.

Không nghĩ tới một chủ nhiệm từ chức mà cũng dám nói chuyện như thế với mình!

"Anh thì tính là cái gì, đã từ chức rồi, còn dám chỉ trỏ đối với chuyện của bệnh viện, cút sang một bên cho tôi!"

Hô thông!

Lâm Dật nhấc một chân, đá vào người Lý Kiến Bưu.

Người kia không kịp chuẩn bị, lúc này bị té ngã trên đất!

"Anh thế mà lại đánh người, còn có vương pháp hay không!"

"Tôi mẹ nó chính là vương pháp, nhanh thu dọn đồ đạc rồi cút!"

"Lâm chủ nhiệm bớt giận, không cần thiết phải tức giận vì chút chuyện nhỏ này."

Lâm Dật không nói chuyện, lôi kéo Lý Sở Hàm tiến vào thang máy.

Tuy Lâm Dật đã đi, nhưng phòng bệnh khoa tim mạch cũng không có vì vậy mà an tĩnh lại.

Nghe thấy tiếng hét chói tai của Lý Kiến Bưu, một người phụ nữ trung niên đi ra từ trong phòng bệnh.

Tên của bà ta là Chu Lệ Ảnh, là vợ của Lý Kiến Bưu.

"Lão Lý!"

Nhìn thấy Lý Kiến Bưu ôm bụng nằm trên mặt đất, Chu Lệ Ảnh vội vàng chạy đến.

"Đã xảy ra chuyện gì vậy, sao lại nằm trên mặt đất rồi."

"Em đừng quản việc này, anh sẽ tự mình xử lý!"

Lý Kiến Bưu lên cơn giận dữ, tức đến đỏ mặt tía tai.

Kiều Hân ở một bên không ngừng cười trộm.

Ông thì tính là cái gì, lại muốn xử lý anh Lâm!

Phi!

"Miêu viện trưởng, tôi hy vọng ông có thể cho tôi một công đạo! Nếu không thì tự gánh lấy hậu quả!"

Miêu Quốc Phong lắc đầu, thở dài nói:

"Lý tiên sinh, việc này tôi cũng không tiện nói gì, cha của anh mới chuyển vào ngày hôm qua, tôi sẽ miễn phí các khoản phí cho anh, các người liên hệ với bệnh viện khác rồi chuyển viện đi."

Lý Kiến Bưu sửng sốt, "Ông nói cái gì, thế mà lại bắt tôi chuyển viện!"

"Không phải là tôi muốn, mà là Lâm chủ nhiệm muốn, tôi cũng không có cách nào."

"Ông có phải là điên rồi hay không, có biết chị của tôi là ai không!"

Không chỉ có Lý Kiến Bưu, Chu Lệ Ảnh cũng cảm thấy việc này có chút hoang đường!

Đang còn tốt, thế mà lại để cho mình chuyển viện!

Nào có bệnh viện nào như này!

"Nếu như anh có dị nghị thì có thể gọi điện thoại cho chị anh, tôi sẽ nói với cô ấy việc này."

"Đây là ông nói, tôi muốn xem ông xử lý việc này thế nào!" Lý Kiến Bưu cầm điện thoại di động, nói:

"Tôi thấy chức viện trưởng này của ông cũng không làm được mấy năm nữa đâu!"

Rất nhanh, điện thoại được kết nối, Lý Kiến Bưu mở loa ngoài.

"Chị, đã xảy ra chuyện, Miêu Quốc Phong muốn để em chuyển viện!"

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment