Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1612 - Chương 1610: Đi Hải Quan.

Chương 1610: Đi Hải Quan.
Chương 1610: Đi Hải Quan.
Chương 1610: Đi Hải Quan.




Lời nói của Tống Gia Du trực tiếp khiến cho Kỷ Khuynh Nhan cảm thấy mơ hồ.

"Em nói cái gì? Anh ấy chính là người đầu tư cho em sao?"

"Ừm, nhưng em có chút tò mò, sao Lâm tổng lại đến đây vậy, chẳng lẽ tặng lễ năm mới sao?"

Tống Gia Du hơi kích động, "Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, chị, Lâm tổng có phải là rất đẹp trai hay không? Em thông đồng với anh ấy, nói không chừng chuyện của bọn em sẽ được quyết định."

Sắc mặt của Kỷ Khuynh Nhan đen thui, không nói chuyện.

Chuẩn bị lát nữa sẽ tìm Lâm Dật tính sổ.

Tống Gia Du đứng dậy, đi về phía Lâm Dật, chuẩn bị hỏi tại sao anh ấy lại đến đây.

Nếu như anh ấy thật sự đến tặng lễ, vậy nói rõ có chút quan hệ với Kỷ gia, cứ như vậy, quan hệ của hai người sẽ càng gần gũi hơn.

Nhưng tại lúc này, Tống Tuệ Văn lại vượt lên trước một bước, đón Lâm Dật vào trong nhà.

"Chỉ là đến ăn một bữa cơm, còn mua đồ làm gì, lần sau không được như vậy nữa."

"Con cũng không có mua cái gì cả." Lâm Dật cười ha hả nói.

Anh đồng thời cũng nhìn thấy Tống Gia Du đang ngồi bên cạnh Kỷ Khuynh Nhan, liếc mắt một cái liền nhận ra cô.

Cô ấy là thân thích của Kỷ gia sao?

Theo bản năng, Lâm Dật như nghĩ tới điều gì đó.

Mẹ vợ của mình họ Tống, mà cô ấy cũng họ Tống, đoán là cháu gái của bà ấy.

Việc này đúng là thú vị.

Nhìn thấy bộ dáng vừa nói vừa cười của hai người, lúc này Tống Gia Du đã không cười nổi nữa, thậm chí là có chút không biết làm sao.

"Cô ơi, các người còn quen biết sao?"

"Lời này của con là có ý gì, đây là anh rể của con, con nói xem cô có biết hay không."

"Anh rể. . ."

Tống Gia Du như bị sét đánh, cảm giác trong không khí đều đầy sự xấu hổ.

Mình đánh bóng, thế mà lại câu dẫn anh rể?

Nhưng anh rể của mình, sao lại đẹp trai như vậy? Lại có tiền như thế?

Tống Gia Du máy móc quay đầu, muốn tìm đáp án trên người Kỷ Khuynh Nhan.

Nhưng nhìn gương mặt lạnh lùng của cô, đương nhiên là hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Lâm Dật, anh đi theo em một chút."

Kỷ Khuynh Nhan đứng dậy, gọi Lâm Dật ra ngoài.

Tống Gia Du rụt cổ một cái, cảm thấy mình đã gây rắc rối rồi.

"Sao thế, mới đầu năm mà đã sa sầm mặt mày rồi?"

Lâm Dật có chút buồn bực, mọi chuyện cũng không bị bại lộ mà, vừa rồi còn gọi điện thoại cho mình, làm sao còn bộ dáng này?

"Anh đầu tư cho Gia Du 30 triệu đúng không?" Kỷ Khuynh Nhan đánh giá Lâm Dật, "Trong đó 10 triệu là anh mạnh mẽ nhét cho người ta?"

"Đúng vậy."

Thấy là nói là chuyện đầu tư, sự tự tin của Lâm Dật liền trở lại như cũ.

"Hạng mục tập thể dục của của cô ấy nói trắng ra chính là ngành nghề thực thể offline, là chuyện rất cần tiền, vòng A 30 triệu thì trong hai tháng không kiên trì được, cũng không nhiều."

"Nhưng Gia Du không phải nói như vậy." Hai tay Kỷ Khuynh Nhan vẫn ôm trước ngực, ánh mắt nhìn Lâm Dật không tốt lắm.

"Hả? Cô ấy nói thế nào?"

"Cô ấy nói anh nhìn trúng đôi chân của cô ấy, sau đó mới đầu tư 30 triệu."

Lâm Dật: Mẹ kiếp!

"Với đôi chân nhỏ kia của cô ấy căn bản không phải là gu của anh." Lâm Dật nói:

"Hơn nữa anh chỉ đơn thuần cho rằng, hạng mục này rất được nên mới ném tiền, có quan hệ gì với chân của cô ấy chứ."

"Sao mà em biết được."

"Đôi chân kia còn không có đẹp bằng Hà Viện Viện, so với em càng là kém cách xa vạn dặm, anh không đến mức cần những thứ vô dụng này." Lâm Dật nói:

"Em cho rằng nữ nhân viên của tập đoàn Lăng Vân chỉ là bài trí sao?"

Nghe Lâm Dật nói như vậy, tâm trạng của Kỷ Khuynh Nhan đã tốt hơn nhiều.

Trên thực tế, cô đúng là không tin lắm.

Dù sao, chân của em ấy không đẹp bằng chân của mình.

"Em thì đừng đoán lung tung nữa, đều là cô ấy nói bậy." Lâm Dật nói ra:

"Không tin thì hai chúng ta đi vào đối chiếu với cô ấy một chút là biết rõ mọi chuyện ngay."

"Đối chiếu làm gì, dù sao cũng là em gái em."

Sau khi nói xong chuyện đầu tư, hai người đi vào nhà.

Những người khác còn tốt, vẫn bận chuyện gia yến, chỉ có Tống Gia Du là cực kỳ xấu hổ.

Bản thân mình thế mà lại đi thông đồng với anh rể của mình, hơn nữa còn nói khoác mà không biết ngượng trước mặt chị họ.

Đây là chuyện mà người làm sao?

Nhìn thấy hai người trở về, Tống Gia Du lúng túng nở nụ cười.

Cô cảm thấy mình có thể dùng chân tại đập ra một căn biệt thự.

"Hắc hắc, anh rể. . . Việc này chỉ là hiểu lầm, em thật sự là không biết, anh lại là anh rể của em."

"Nếu như em biết rõ, đoán chừng đã muốn 300 triệu rồi." Kỷ Khuynh Nhan nói.

Lâm Dật cũng cảm thấy bất đắc dĩ, bản thân mình sao lại đụng phải loại chuyện này chứ?

"Em cảm thấy rất khó hiểu, hai chúng ta không trò chuyện cẩn thận, anh cũng không biết em là con của cô, tại sao lại ném cho em 30 triệu?" Tống Gia Du nói:

"Trong đó còn có 10 triệu, là anh mạnh mẽ nhét cho em, anh xem trọng hạng mục này như vậy sao?"

"Không phải là xem trọng, là thấy không rõ."

"Thấy không rõ mà còn ném?"

Kỷ Khuynh Nhan và Tống Gia Du đồng thời nhìn sang Lâm Dật, muốn tìm đáp án từ trên mặt của anh.

"Bản chất của chuyện này không phải là một cuộc đầu tư mạo hiểm à?" Lâm Dật nói:

"Nếu như quả thật có thể nhìn rõ giá trị của một dự án, như vậy nhất định sẽ không kiếm lời được nhiêu tiền, cho dù có thể kiếm tiền thì cũng sẽ có vô số người cướp đầu tư, cũng không tới lượt anh. Nói trắng ra là, đầu tư mạo hiểm chính là đánh bạc, phải xem sự may mắn."

Sau khi nghe Lâm Dật giải thích, Tống Gia Du mới có cái hiểu mới đối với chuyện đầu tư mạo hiểm.

"Anh không sợ thua lỗ sao?"

"Có 30 triệu, có gì mà phải sợ, còn chưa đủ cho anh mua một chiếc xe." Lâm Dật nói:

"Trước đó có đầu tư hơn 60 xí nghiệp chất bán dẫn, hiện tại có một phần ba đều đã phá sản, chút tiền ấy của cô chỉ là mưa bụi thôi."

Nghe thấy con số kinh người này, Tống Gia Du chỉ biết bĩu môi.

Cô lúc này mới chân chính ý thức được sự chênh lệch giữa mình với những con cá sấu tư bản này.

Hình thức tư duy khác biệt dẫn đến bố cục cũng khác biệt theo.

Kém không phải chỉ là một chút.

"Anh rể, lát nữa em sẽ kính anh một chén, anh nói cho em một chút chuyện trong vòng tư bản vòng được không."

"Cũng không phức tạp như em nghĩ, chờ đến lúc em đi đến bước này thì sẽ hiểu rõ thôi."

Rất nhanh, gia yến năm mới chính thức bắt đầu.

Trưởng bối ngồi một bàn, bậc con cháu như Lâm Dật và Kỷ Khuynh Nhan ngồi một bàn.

Người là anh rể như Lâm Dật, bị dì nhỏ và em vợ ngồi cùng bàn điên cuồng rót rượu, bởi vì năm ngoái bọn họ bị anh bị rót nhiều, hôm nay chuẩn bị rửa sạch nhục nhã.

Sau khi cơm nước xong xuôi, Lâm Dật đưa mấy người trẻ tuổi ra ngoài, đến thành thị chơi một vòng, cho đến rạng sáng mới trở về.

Ngày thứ hai, anh và Kỷ Khuynh Nhan ngủ đến giữa trưa mới dậy, buổi chiều đi xem phim điện ảnh, dạo phố. Ngày nghỉ đầu năm cứ như vậy mà trôi qua.

Tết Dương lịch kết thúc, tính toán theo thời gian thì có hơn một tháng nữa là đến Tết âm lịch.

Tuy còn có hơn một tháng, nhưng hàng năm vào lúc này cơ hồ đều là lúc mà hai công ty bận rộn nhất.

Nhưng mà với người không phận sự như Lâm Dật thì đánh rắm không có.

Reng reng reng _ _

Sau khi đưa Kỷ Khuynh Nhan đến công ty, Lâm Dật chuẩn bị đến chỗ Nhan Từ đi dạo một chút, nhìn xem chuyện họp thường niên đã chuẩn bị thế nào rồi.

Nhưng trên đường đi, điện thoại trong túi quần bỗng vang lên.

"Xin chào, xin hỏi là Lâm Dật Lâm tiên sinh đúng không."

"Là tôi, anh là ai vậy?"

"Tôi là hải quan Trung Hải, anh có một bưu kiện ở đây, cần anh qua nhận một chút."

"Được, tôi đã biết."

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment