Chương 1611: Tôi Là Chủ Tịch Tập Đoàn Lăng Vân.
Chương 1611: Tôi Là Chủ Tịch Tập Đoàn Lăng Vân.
Lúc ở Dubai, Tần Ánh Nguyệt không chỉ mua rất nhiều thứ cho Kỷ Khuynh Nhan.
Bà cũng lần lượt mua đồ cho Lương Nhược Hư, Lý Sở Hàm và Vương Oánh.
Theo cách nói của bà thì không thể không công bằng, mỗi người đều có phần.
Lâm Dật cũng không kinh ngạc, ở bên cạnh mình thời gian dài như vậy, bà ấy đương nhiên là biết chuyện của Lý Sở Hàm và Vương Oánh.
Nhưng Tần Ánh Nguyệt rất thông minh, cũng không nói thêm gì về những chuyện này cả.
Nhưng mà đồ được mua lại không thể mang về cùng lúc được.
Dù sao còn có Kỷ Khuynh Nhan ở bên cạnh, nếu như bị phát hiện sẽ không tốt, cho nên bà đã dùng chuyển phát nhanh đưa đến trong nước.
Đây là lần đầu tiên Lâm Dật nhận đồ được gửi từ nước ngoài, dựa theo suy nghĩ của anh cảm giác đi hải quan nhận đồ cũng coi như là bình thường.
Khoảng nửa giờ sau, Lâm Dật lái xe đến hải quan.
"Chào ngài, tôi muốn lấy đồ chuyển phát nhanh được gửi về từ nước ngoài, đi đâu để lấy đây?"
Bởi vì không có kinh nghiệm trong chuyện này, Lâm Dật còn có chút mới mẻ.
"Anh tên là gì? Tôi tra giúp anh một chút." Nhân viên công tác hỏi.
"Lâm Dật."
Nghe thấy tên Lâm Dật, nhân viên công tác sửng sốt một chút, vẻ mặt có chút quái dị.
Nhưng cũng không giúp Lâm Dật tìm tin tức, mà cầm lấy bộ đàm, hô:
"Người đã đến!"
Hành động này khiến cho Lâm Dật có chút mơ hồ, không biết anh ta đang có ý gì.
Nhưng rất nhanh đã có hai người mặc đồng phục xông vào từ bên ngoài, khống chế Lâm Dật lại trước.
Lâm Dật không hoảng, cũng không phản kháng, tâm tình bình tĩnh lạ thường.
"Đây là có ý gì?"
"Biết rõ còn hỏi, đi theo chúng tôi một chuyến đi!"
Nghe thấy đối phương trả lời, Lâm Dật càng thêm mê hoặc, mình chỉ tới để lấy chuyển phát nhanh, sao còn gặp phải chuyện như vậy, có phải là bắt nhầm người rồi hay không?
Rất nhanh, Lâm Dật được đưa tới phòng thẩm vấn, ngồi ở trước mặt anh là một nam một nữ, trên mặt không có chút biểu cảm nào.
Ngoài ra, trước bàn của hai người còn có thứ đồ chơi bằng lông nhung cao nửa thước.
Loạt hành động này khiến cho Lâm Dật cảm thấy vô cùng mê hoặc.
"Nói đi, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ nghiêm trị, đừng để cho chúng tôi phải nói nhiều." Người đàn ông nói.
"Tôi chỉ tới để nhận chuyển phát nhanh, không biết rõ là có ý gì."
"Bản thân mình làm chuyện mà còn không biết sao, chẳng lẽ còn muốn tôi nói cho anh nữa?"
"Hình như thực sự cần anh nói cho tôi biết."
Vẻ mặt của hai người càng thêm khó coi, chỉ chỉ thứ đồ chơi lông nhung trên bàn.
"Thứ này là anh gửi qua bưu điện đúng không."
"Không phải." Lâm Dật thoải mái nói:
"Đồ mà tôi gửi qua bưu điện là châu báu trang sức, không phải thứ này."
Hai người vẫn đang chính nghĩa nghiêm trang, sau khi nghe Lâm Dật nói thì liếc nhau một cái.
Bọn họ cũng không nghĩ tới, sẽ nghe được câu trả lời như vậy.
"Anh nói đồ gửi qua bưu điện là châu báu trang sức sao?"
"Mẹ tôi mua chút đồ trang sức kim cương tại Dubai, sau đó gửi qua cho tôi, cũng không phải là thứ này."
"Anh nói đồ trang sức kim cương, có phải là những vật này hay không."
Người đàn ông nói xong, mở khóa kéo phía sau con búp bê ra, móc ra ba cái hộp nhỏ từ bên trong.
Sau khi mở ra thì thấy là ba dây chuyền kim cương khác nhau.
"Đúng, chính là cái này."
Nhìn đến đây, Lâm Dật dường như đã hiểu tại sao bọn họ muốn bắt mình tới đây.
Nếu như là thoải mái gửi qua bưu điện, cho dù có vấn đề thì chỉ cần bổ sung chút thủ tục, giao chút tiền phạt, sẽ không có vấn đề gì lớn.
Nhưng bây giờ, lại giấu đồ ở trong gấu đồ chơi, vậy được coi là buôn lậu, là một vụ án hình sự.
"Nhưng các người gửi đồ thông qua gấu đồ chơi, có biết có ý nghĩ như thế nào hay không!"
"Tôi biết." Lâm Dật nói:
"Nhưng mà anh chờ một chút, tôi gọi điện thoại hỏi một chút."
Lâm Dật cảm thấy việc này không có gì tốt mà phải làm vậy.
Giả dụ thật sự thông qua thứ này để gửi tới bưu điện thì mình nhất định sẽ phụ trách.
Nhưng anh luôn cảm thấy, lấy trình độ tri thức của mẹ mình nhất định biết làm là như vậy phạm pháp, hơn nữa bà ấy cũng không thiếu chút tiền phí này, rất không có khả năng dùng phương thức như vậy để gửi vật.
Thấy thái độ của Lâm Dật coi như là thành khẩn, hai người cũng không ngăn cản anh gọi điện thoại.
"Nhận được đồ chưa?"
Sau khi điện thoại được kết nối, Tần Ánh Nguyệt hỏi.
Bản thân bà cũng biết, Lâm Dật chủ động gọi điện thoại cho mình, nhất định là có chuyện.
Mà chuyện giữa hai người tất nhiên là mấy cái dây chuyền kim cương được gửi qua bưu điện trước đó.
"Đồ vật đã đến, nhưng sao mẹ lại gửi qua bưu điện? Còn bỏ vào trong con gấu đồ chơi nữa?"
"Không có."
Tần Ánh Nguyệt thoải mái mà nói, "Lúc đó mẹ tìm mấy công ty chuyển phát nhanh, bọn họ nói đồ vật quá quý giá, không có cách nào gửi qua bưu điện cho mẹ được, sau đó đã tìm một công ty chuyển phát nhanh địa phương nên mẹ đã giao lại cho bọn họ."
"Vậy được rồi, con đã biết." Lâm Dật nói:
"Lát nữa mẹ gửi các tin tức liên quan đến công ty chuyển phát nhanh đó cho con, còn có hóa đơn lúc đó nữa, cũng chụp lại rồi gửi qua luôn."
"Có phải là đã xảy ra chuyện rồi hay không?"
Tần Ánh Nguyệt nhạy bén phát hiện ra chuyện không thích hợp, vội vàng dò hỏi.
"Không có việc gì cả, con có thể xử lý được, không cần lo lắng."
Nói xong, Lâm Dật cúp điện thoại.
Cảm thấy việc này, mẹ hẳn là bị người ta lừa rồi.
Giá trị của ba sợi dây chuyền kim cương rơi vào khoảng hơn 5 triệu.
Công ty chuyển phát nhanh quốc tế chính quy, bởi vì giá cả hàng hóa cả quá đắt, sợ gặp rủi ro cho nên đã không nhận gửi qua bưu điện. Bà ấy rơi vào đường cùng mới tìm nhà công ty chuyển phát nhanh nhỏ một chút.
Dứt khoát dùng phương thức như vậy để gửi đồ qua bưu điện.
Bởi vì tại bộ phận kiểm tra, xác suất tra không ra là cực lớn, cho nên mới cược một chút.
Nhưng vận may không tốt lắm, bị bắt được.
Rất nhanh, Tần Ánh Nguyệt đã gửi tên của công ty chuyển phát nhanh và ảnh hóa đơn tính phí của bưu điện qua cho Lâm Dật.
Lâm Dật giơ ra trước mặt cho hai người xem một chút.
"Các người hẳn là đã nghe được nội dung trong điện thoại, đây là hóa đơn gửi qua bưu điện, là công ty chuyển phát nhanh giở trò quỷ, không có quan hệ gì với chúng tôi cả."
Nghe thấy Lâm Dật giải thích, vẻ mặt của hai người cũng không hòa hoãn chút nào, vẫn nghiêm túc như cũ.
"Anh cảm thấy như vậy thì chúng tôi có thể tin tưởng sao?" Người đàn ông lạnh lùng nói:
"Chúng tôi đã gặp rất nhiều người giống như anh rồi, người nào cũng đều có thể tìm được lý do, phủi bản thân mình một cách sạch sẽ. Nhưng trên thực tế đều là cùng một bọn, hoàn toàn là lừa mình dối người, muốn qua mắt chúng tôi sao, anh suy nghĩ nhiều rồi."
Lâm Dật cười cười, không chút tức giận đối với việc hai người đang trừng mắt lạnh lùng nhìn anh, ngược lại còn có thể hiểu được.
Bởi vì chứng cứ trước mắt quá phiến diện, quả thực không đủ để chứng minh mình vô tội.
"Tôi rất hiểu tâm trạng bây giờ của các người, nhưng bất kể nói thế nào, tôi cũng là người có thân phận, mấy triệu đối với tôi mà nói cũng chỉ là nước, còn không đến mức phải làm loại chuyện này."
"Mấy triệu lại chỉ là nước chảy sao?" Người đàn ông lạnh lùng nói:
"Anh cảm thấy chúng tôi sẽ tin sao? Lại nói, có người có thân phận nào sẽ tự mình tới lấy chuyển phát nhanh không? Anh không cảm thấy rất châm chọc sao? Hay là cho rằng chúng tôi là kẻ ngốc?"
"Có thể gọi lãnh đạo của các người tới hay không? Anh ấy hẳn là đã nghe qua tên của tôi." Lâm Dật nói:
"Tôi chính là chủ tịch tập đoàn Lăng Vân."
------
Dịch: MBMH Translate