Chương 1612: Quả Nhiên, Lớn Lên Xinh Đẹp Chính Là Có Đặc Quyền
Chương 1612: Quả Nhiên, Lớn Lên Xinh Đẹp Chính Là Có Đặc Quyền
"Tập đoàn Lăng Vân!"
Tập đoàn Lăng Vân là công ty nổi tiếng ở Trung Hải, hai người đều có hiểu biết ít nhiều về nó.
Nhưng chuyện cụ thể cũng không biết, dù sao cũng không liên quan đến lĩnh vực của mình. Hơn nữa cũng không dựa vào phương diện này để kiếm tiền, cho nên cũng không biết nhiều lắm.
"Anh có chắc là mình không phải đang nói mớ không? Chủ tịch của tập đoàn Lăng Vân họ Kỳ mà, cứ cho là chúng tôi cái gì cũng không biết gì cả, nhưng anh cũng không thể lừa chúng tôi ở phương diện này được chứ?"
Lâm Dật:...
Chính mình hình như là có chút thấp quay lại rồi.
Nhân viên mới của tập đoàn không biết mình, những người dân bình thường này cũng không biết mình, vậy mà lại nhầm Lão Kỳ là chủ tịch?
"Ở thời điểm này, tôi cảm thấy giải thích quá nhiều cũng vô dụng, có thể tìm lãnh đạo của anh đến đây không? Anh ta hẳn phải biết tôi là ai."
"A a ... Anh cho rằng anh là ai, còn muốn gặp lãnh đạo chúng tôi ư, nằm mơ đi!" Người đàn ông nói:
"Các bộ phận liên quan đã giám định ba sợi dây chuyền này trị giá ít nhất 5 triệu, anh là người khả nghi buôn lậu, hẳn phải biết mức độ nghiêm trọng của việc này. Bắt đầu từ bây giờ, anh tạm thời bị tiến hành giam giữ, chứng cứ xác thực, cũng đừng có vùng vẫy vô ích nữa, đối với anh không có chỗ tốt nào đâu."
"Tôi gọi điện thoại có được không?"
"Không được!" Người đàn ông nói:
"Khi có người từ bộ phận chống buôn lậu tới, đến lúc đó anh đi nói với bọn họ!"
Lâm Dật có chút dở khóc dở cười.
Vốn dĩ đây là một sự kiện rất lãng mạn, không nghĩ tới còn có nhiều con thiêu thân đến vậy.
Lâm Dật cũng không có phản kháng, người ta cũng không sai, đang chấp hành nhiệm vụ.
"Mã ca, anh ta hình như không có chút căng thẳng nào, anh ta không giống với những người đã gặp trước đây." Người phụ nữ mặc đồng phục nói.
"Chỉ là giả vờ bình tĩnh mà thôi, khi cục chống buôn lậu đến, khẳng định đều sẽ chiêu, không cần lo lắng."
"Anh nói có khả năng hay không? Anh ta hình như thật sự không biết gì hết?"
Liếc nhìn đồng nghiệp của mình, người đàn ông nói:
"Cô sẽ không phải là mê trai đấy chứ, cho là anh ta oan uổng?"
"Nào có, tôi chỉ là tùy tiện nói chuyện thôi." Người phụ nữ phụ trách thẩm vấn có chút ngượng ngùng, "Nhưng anh ta quả thực là rất đẹp trai nha."
"Thực sự là phục các cô mà, chuyện công việc lại có thể liên quan đến tướng mạo nữa, tật xấu này của cô nên sửa đổi một chút đi."
"Tôi chỉ là đề cập đến những khả năng khác."
"Cô chính là kinh nghiệm làm việc ít, suy nghĩ quá đơn giản. Bị chúng ta bắt được còn có thể bình tĩnh như thế, vừa nhìn chính là tội phạm rồi. Đợi lát nữa người đến lúc đó cô sẽ biết phải nghiêm túc xử lý."
"Biết rồi."
Đương Đương ——
"Xin mời vào."
Cửa phòng thẩm vấn bị gõ, người đàn ông ở bên trong đáp một tiếng.
Cửa bị đẩy ra, từ bên ngoài đi vào ba người, trên người đều mặc đồng phục, hết sức nghiêm túc.
"Đội trưởng Từ, các anh đã tới."
Nhìn thấy có người tiến vào, hai người phụ trách thẩm vấn Lâm Dật đứng lên, tỏ vẻ lễ phép.
Lâm Dật liếc mắt nhìn người được gọi là đội trưởng Từ, cảm giác khá quen.
Trước đó lúc cùng đi trảo đảo quốc Ninja với Trần Bỉnh Cường hình như cũng đã gặp qua anh ta.
Hình như tên là Từ Đức Thiên.
Nhưng ở trong ấn tượng của Lâm Dật, người đàn ông này hình như là làm bên trinh sát hình sự, như nào đây làm luôn chuyện bên bắt buôn lậu đây?
"Tình hình các anh đều hiểu không sai biệt lắm, tôi liền đem người mang đi."
"Sau khi thẩm vấn đơn giản, là một tên tội phạm miệng đầy chạy xe lửa. Còn nói mình là người của công chúng, là chủ tịch của tập đoàn Lăng Vân. Bây giờ những tên phạm tội này cái gì cũng dám nói ra được."
"Chủ tịch tập đoàn Lăng Vân! "
Từ Đức Thiên vội vàng quay đầu lại, thình lình nhìn thấy Lâm Dật đang ngồi ở bàn tra hỏi, biểu lộ còn có chút bất đắc dĩ.
"Chính là nói như vậy, tôi đã nhìn thấu anh ta rồi."
"Anh, anh là làm sao nhìn thấu?" Từ Đức Thiên theo bản năng hỏi.
"Chuyện này có gì không rõ ràng chứ." Người đàn ông phụ trách thẩm vấn nói:
"Chủ tịch tập đoàn Lăng Vân tập tên là Kỳ Hiển Chiêu, tôi còn xem qua bài phỏng vấn của anh ta đấy, sao có thể là anh ta được chứ."
"Thú vị nhất chính là, anh ta còn nói với tôi, mấy triệu đồ vật đối với anh ta mà nói chỉ là nước, sẽ không buôn lậu. Tôi cảm thấy tinh thần của người này có chút không bình thường."
Khóe miệng Từ Đức Thiên co giật, cục trưởng Trần đến cũng không dám nói thế với anh ta, anh nói như vậy, không phải là muốn chết đấy chứ!
"Anh ta thực sự là chủ tịch của tập đoàn Lăng Vân, các anh bắt lầm rồi." Từ Đức Thiên nói: "Mau thả Lâm tổng ra đi!"
"Anh nói cái gì? Lâm tổng?"
"Anh không có nói láo, anh ta thực sự là chủ tịch của tập đoàn Lăng Vân." Từ Đức Thiên nói:
"Mau xin lỗi Lâm tổng đi, nếu không cục trưởng Trần nhất định sẽ xử lý các anh đấy!"
"Anh ta, anh ta không nói dối?"
Bất đắc dĩ, Từ Đức Thiên gọi hai người qua một bên, đem thân phận của Lâm Dật hoàn toàn nói ra.
Vẻ mặt của hai người đều thay đổi, trong ánh mắt tràn đầy vẻ kiêng dè.
"Anh xem một chút việc này náo động đến vậy, hiểu lầm rồi."
Người đàn ông phụ trách thẩm vấn, vội vàng mở còng tay ra cho Lâm Dật, khôi phục tự do cho anh.
Ngay cả cục trưởng Trần cũng e ngại người đàn ông này ba phần, căn bản không phải là người mà mình có thể trêu chọc được!
"Lâm tổng, thực sự xin lỗi, chúng tôi thật sự không ngờ đến chuyện này."
"Cái này không cần thiết xin lỗi, chuyện anh làm cũng là làm theo quy định, vấn đề nằm ở chỗ tôi."
Thấy Lâm Dật cũng không tính toán với mình nhiều, hai người đều thở phào nhẹ nhõm, nếu không công việc này liền giữ không được rồi.
Sau đó, Lâm Dật làm thêm một số thủ tục, liền được khách khí đưa ra ngoài.
Nhìn bóng lưng Lâm Dật rời đi, người phụ nữ phụ trách thẩm vấn nói:
"Mã ca, anh xem tôi nói cái gì rồi, tôi nói anh ta không có khả năng có vấn đề mà, lớn lên đẹp trai như vậy, làm sao có thể làm chuyện phạm pháp được."
Quả nhiên, lớn lên xinh đẹp chính là có đặc quyền.
...
Từ hải quan đi ra, Lâm Dật lái xe đến chỗ Lương Nhược Hư.
Nhìn đồng hồ đeo tay một cái, phát hiện đã giữa trưa rồi, có thể đến đó ăn bữa cơm.
Nhưng mà khi anh đến văn phòng, phát hiện không có Lương Nhược Hư ở đây, hỏi thăm một chút mới biết, cô ấy đi căng tin rồi.
Trong căng tin không có nhiều người, Lương Nhược Hư mặc áo sơ mi màu xanh lam, không mặc áo khoác ở ngoài, vóc người căng tròn, hết sức động lòng người.
Với khí chất và ngoại hình riêng đó, Lâm Dật chỉ cần liếc mắt một cái liền tìm thấy cô ấy trong đám đông, đang cầm hộp cơm.
Lúc xếp hàng, Lương Nhược Hư vẫn luôn nghịch điện thoại của cô ấy, không phát hiện ra Lâm Dật.
Lặng lẽ đứng ở phía sau Lương Nhược Hư, Lâm Dật đem điện thoại di động lấy ra, sau đó chuyển sang chế độ yên lặng, gửi tin nhắn cho cô ấy.
Lâm Dật: "Em đang làm gì?"
Lương Nhược Hư: "Không nói cho anh biết." phía sau còn có biểu cảm trái bom.
Lâm Dật: "Anh đoán em đang ăn cơm trưa."
Lương Nhược Hư: "Anh đoán sai rồi, gần đây em giảm cân, đã lâu rồi không ăn cơm trưa."
Lương Nhược Hư một chút cũng không hoảng hốt, cũng không nghĩ nhiều.
Hiện tại đã là giờ ăn trưa, Lâm Dật đoán như vậy cũng là chuyện bình thường.
Lâm Dật: "Anh không tin, chúng ta đánh cược đi."
Nhìn thấy tin nhắn của Lâm Dật, Lương Nhược Hư không nhịn được cười rộ lên, cảm giác Lâm Dật có chút không bình thường.
Mình ở đơn vị, anh ấy không chắc là đang phong lưu khoái lạt ở đâu, làm sao có khả năng biết mình làm gì chứ?
Lại còn muốn cùng mình đánh cược.
Căn bản không có khả năng thua.
------
Dịch: MBMH Translate