Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1615 - Chương 1613: Phong Ba Lại Nổi Lên.

Chương 1613: Phong Ba Lại Nổi Lên.
Chương 1613: Phong Ba Lại Nổi Lên.
Chương 1613: Phong Ba Lại Nổi Lên.




Nghĩ tới đây, Lương Nhược Hư lộ ra vẻ mặt cười khổ.

Lương Nhược Hư: "Được thôi, đánh cược cái gì?"

Lâm Dật: "Đánh cược nội y trên người em, thua đưa anh một bộ."

Lương Nhược Hư: "Thiết, anh nếu như thua thì sao?"

Lâm Dật: "Tương tự như vậy."

Lương Nhược Hư: "Được, em đánh cuộc với anh, hôm nay ai thua cũng không mặc."

Lương Nhược Hư cười khẩy, mình làm sao lại chơi cái loại trò chơi thiểu năng này vời Lâm Dật chứ.

Thua có thể như thế nào, thắng có thể như thế nào, mặc hay không mặc sao biết được chứ?

Lương Nhược Hư: "Cá cược như thế nào? Em gọi video cho anh để chứng minh sao?"

Lương Nhược Hư đã chuẩn bị rời đi, nếu như Lâm Dật đồng ý, mình sẽ trở về văn phòng.

Tuy rằng trò chơi có chút thiểu năng, nhưng cũng không cảm thấy mệt mỏi.

Lâm Dật: "Không cần video, em quay đầu lại là được."

"Quay đầu lại?"

Lẩm bẩm một câu, Lương Nhược Hư thình lình phát hiện, Lâm Dật vậy mà đang đứng ở phía sau lưng mình!

Sau đó ...

Sửng sốt!

"Sao anh lại tới đây."

"Nhàn rỗi không chuyện gì, tới đây đi dạo." Lâm Dật nói:

"Nhưng người nào đó không phải nói giảm béo không ăn cơm sao, như thế nào lại tới đây mua cơm?"

Lương Nhược Hư vẻ mặt xấu hổ, có loại cảm giác bị bóc mẽ, hận không tìm được một cái lỗ nào để chui vào.

"Cô coi như là thua rồi." Lâm Dật giả vờ trấn định nói:

"Nhưng mà chỗ này là nơi công cộng, chuyện đánh cược, trở về phòng làm việc rồi lại nói."

"Đừng nói nhảm!"

Lâm Dật cười, đỡ vai Lương Nhược Hư, nhỏ giọng nói: "Giúp anh lấy một phần, anh tới phòng làm việc chờ em."

Ở đây tương đối nhiều người, Lương Nhược Hư cũng không tiện để Lâm Dật xuất hiện ở đây, liền ngầm đồng ý với để anh đến văn phòng trước.

Không lâu sau khi đến văn phòng, Lương Nhược Hư mang theo phần cơm trở lại.

"Sao lại chỉ có một phần?"

"Em đã nói với anh rồi mà, hôm nay em không ăn." Lương Nhược Hư giả vờ có khí phách nói.

"Không ăn? Vậy em đến căng tin làm gì?"

"Em đi lấy một ít trái cây không được sao."

"Trái cây của em đâu?"

"Nhìn thấy anh liền không muốn ăn."

Lâm Dật mang phần cơm mà Lương Nhược Hư lấy trở về bưng để ở trước mặt mình, từng ngụm từng ngụm bắt đầu ăn.

"Có ăn hay không cũng không quan trọng, nhưng cuộc cá cược của hai chúng ta hẳn là tính có hiệu lực chứ. Vừa vặn trong phòng làm việc không có ai, hiện tại liền bắt đầu đi."

Lương như Hư vẻ mặt quẫn bách, "Em lại không ăn, dựa vào cái gì coi như em thua chứ."

"Em không phải là đi mua cơm đến sao."

"Mua cơm em cũng không ăn, cho nên không thể tính là em thua được."

"Em đây không phải là chơi xấu sao."

"Dù sao em cũng không ăn, tùy anh nghĩ như thế nào thì nghĩ."

Lương Nhược Hư ngang cái đầu, chết không nhận.

"Được rồi, đừng giả bộ nữa, cũng đã đói rồi."

Lâm Dật gắp thức ăn đưa tới bên mép của Lương Nhược Hư.

"Ăn một miếng đi."

Đối mặt với hành động thân mật như vậy, Lương Nhược Hư cũng không có cách nào chống đỡ được, ngượng ngùng há miệng ăn.

"Hiện tại em đã ăn rồi, có thể thực hiện lời hứa rồi chứ."

"Lâm Dật, em bóp chết anh!"

Lâm Dật cười hắc hắc, "Nguôi giận, chỉ đùa một chút thôi."

Nói xong, Lâm Dật đưa đôi đũa dự phòng tới trước mặt Lương Nhược Hư.

"Nhiều lắm, anh cũng ăn không hết, cùng ăn đi."

"Hừ, em mới không thèm ăn đồ ăn trong bát của anh."

"Thế nào, ngại bẩn à."

"Biết là được rồi."

"Ngay cả huynh đệ của anh em cũng đã ăn rồi, còn ngại này bẩn? Không có ý nghĩa gì."

"Em thật sự muốn bóp chết anh! Chuyện này không được nói lại nữa!"

"Được được được, không đề cập tới không đề cập tới." Lâm Dật nói: "Không đề cập tới chuyện nội y nữa, mau ăn đi."

Thấy Lâm Dật chịu thua, Lương Nhược Hư mới cầm lấy đôi đũa, từng miếng từng miếng bắt đầu ăn.

"Anh tới đây vào lúc này, là tìm em có chuyện gì sao?"

"Đến báo cáo công việc với thư ký Lương."

"Nhìn vẻ mặt nói chuyện này của anh, liền biết không có chuyện gì tốt rồi." Lương Nhược Hư thay đổi tư thế, "Nói, chuyện gì."

"Gửi cho thư ký Lương một món quà."

Lâm Dật đẩy một chiếc hộp nhỏ hình dài về phía Lương Nhược Hư.

"Cái gì đây?"

"Nhìn đi rồi biết."

Nhẹ nhàng mở hộp ra, phát hiện bên trong là một chiếc vòng cổ được khảm kim cương xanh.

"Lại đem chuyện như vậy viên đạn bọc đường lừa phỉnh em." Lương Nhược Hư nói:

"Em không có hứng thú với đồ vật này."

"Em nếu như không thích, vậy anh mang trả lại cho mẹ của anh vậy."

Lương Nhược Hư giật mình ngậm đôi đũa trong miệng.

"Anh nói cái gì? Trả về? Trả về cho ai?"

"Mẹ của anh."

"Bớt ở đó mà lừa phỉnh em đi." Đôi mắt xinh đẹp của Lương Nhược Hư trợn tròn nhìn Lâm Dật, "Mẹ Vương vẫn luôn ở viện mồ côi, làm sao có thể mua cái này cho em được."

Mặc dù chưa từng gặp qua Vương Thúy Bình với Triệu Toàn Phúc, nhưng lương Nhược Hư đối với chuyện ở cô nhi viện đều biết.

Vương Thúy Bình là một người phụ nữ trung niên bình thường, muốn mua một sợi dây chuyền vàng cho mình còn phải dựa vào tiềm của Lâm Dật, làm sao bà ấy có khả năng mua dây chuyền kim cương xanh được.

"Anh lại không phải chỉ có một mẹ."

"Không chỉ một ... Hả?"

Lương Nhược Hư bỗng nhiên trừng mắt lên, như thể đang suy nghĩ tới điều gì đó.

"Anh nói là dì Tần?"

"Nếu không là ai, anh còn có thể đi đến chỗ khác để nhận người khác à?" Lâm Dật nói:

"Hôm nay vừa mới gửi đến Trung Hải, mang qua cho Lương Nhược Hư trước tiên."

"Dì Tần không phải đang ở Dubai sao?"

"Trước đó vài ngày anh đi du lịch gặp ở Dubai."

Lương Nhược Hư sửng sốt một hồi lâu, cảm giác chuyện này thật là trùng hợp, đi một chuyến lại còn chạm mặt được?

"Cho nên đây là dì ấy mua cho em?"

"Chắc chắn rồi, nhưng có vẻ em không thích nó cho lắm, anh mang trả lại cho bà ấy vậy."

"Cầm về!"

Lương Nhược Hư đem dây chuyền đoạt trở về, mặc dù chỉ là một sợi giây chuyền, nhưng ý nghĩa không giống nhau, cho nên nhất định không thể để cho Lâm Dật lấy về được.

Nhìn thấy bộ dáng che chở của Lương Nhược Hư, Lâm Dật nở nụ cười.

"Kiểu dáng của sợi dây chuyền này anh cảm thấy rất phù hợp với khí chất của em, mang lên nhất định rất đẹp."

"Hừ, coi như anh còn biết nói chuyện."

Mặc dù giá trị của sợi dây chuyền không ít, nhưng Lương Nhược Hư vừa ý, cũng không phải tự thân giá trị.

Với khối tài sản tích lũy của Lương gia, muốn mua một trăm cái cũng không thành vấn đề.

Chủ yếu là bởi vì Tần Ánh Nguyệt đưa, ý nghĩa phi thường.

"Hôm nay tới nơi này, chính là vì đưa dây chuyền thôi?"

"Mới mẻ nóng hổi."

Lâm Dật không nói chuyện đã xảy ra ở hải quan, này nếu để cho Lương Nhược Hư biết, tổng cộng có ba sợi dây chuyền, nhưng chỉ đưa cô ấy một cái, chuyện này liền không dễ xử lý rồi.

Mặc dù không đến nỗi lật xe, nhưng loại chuyện như vậy tránh được thì nên tránh.

"Coi như anh còn có lương tâm."

"Đúng rồi, tình hình ở huyện Đông Ba ở bên kia, em có biết không?" Lâm Dật thản nhiên hỏi.

"Bị anh quấy nhiễu một trận, chỗ kia cũng trở thành bánh bao thơm rồi, có rất nhiều nhà xưởng đều đã chuyển đến đó. Nghe nói mặt trên còn muốn cho chút chính sách, anh đúng là làm việc tốt mà. Không tốn thời gian dài, liền có thể thực hiện mục tiêu thoát khỏi nghèo khó rồi."

Lâm Dật gật đầu, Lương Nhược Hư cũng đã nói như vậy, đoán chừng là sắp rồi.

Mặc dù hàng năm nửa cuối năm mới công bố tin tức thoát khỏi nghèo khó.

Nhưng đây là nhiệm vụ do hệ thống ban hành, lúc nào hoàn thành cũng sẽ không phụ thuộc vào chỉ tiêu thẩm tra của quốc gia, chỉ cần thống kê theo đạt tiêu chuẩn đương nhiên là hoàn thành.

Leng keng leng keng ——

Lúc này, điện thoại di động Lâm Dật vang lên, là Kỳ Hiển Chiêu gọi điện thoại tới.

"Lâm tổng, đơn hàng vận chuyển từ Brazil qua, ở kênh đào Panama xảy ra chút vấn đề, bọn họ không cho chúng tôi thông tàu thuyền."

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment