Chương 1614: Kẻ Thế Mạng?
Chương 1614: Kẻ Thế Mạng?
"Cụ thể chuyện gì xảy ra từ từ nói."
Vẻ mặt của Lâm Dật trái ngược hẳn so với vừa rồi.
"Tôi vừa vặn nhận được tin tức, đối phương nói hàng của chúng ta vòng nước ăn tuyến quá sâu. Hiện tại đang là mùa khô, lòng sông quá nông nên tạm thời không cho thuyền chở hàng của chúng ta đi qua."
Lâm Dật không lên tiếng, suy nghĩ mấy giây.
Dựa theo mùa bây giờ, đúng thật là đã bước vào mùa khô.
Nhưng bây giờ là tháng một, mới vừa bước vào mùa khô khoảng thời gian này, thời tiết còn chưa tới mức nghiêm trọng nhất.
Dùng lý do mùa khô cản trở tàu thuyền qua lại, quả thực có chút gượng ép.
"Trừ cái đó ra, đối phương còn nói cái gì?"
"Còn lại thì không nói rõ, chỉ nói chúng ta đợi cho đến khi điều kiện bên ngoài thích hợp thì thuyền của chúng ta mới được đi qua."
"Con mẹ nó!" Lâm Dật mắng một câu.
"Phải chờ tới tháng thứ tư mùa khô mới kết thúc, chẳng lẽ để chúng ta đợi mấy tháng nữa?"
"Tôi cũng đã thương lượng với bên kia, nhưng thái độ của bọn họ rất cứng rắn, một mực nhấn mạnh bây giờ là mùa khô, những lý do khác đều không nghe lọt tai."
"Cậu đã liên hệ với người công ty Bradesco?"
Bradesco là một công ty của Brazil, là người gửi hàng, nếu xảy ra sự cố bọn họ cũng có nghĩa vụ đứng ra liên lạc và giải quyết vấn đề.
“Họ cũng đã liên hệ từ trước, nhưng thái độ của bọn họ làm qua loa lấy lệ. Nói rằng vấn đề này không liên quan gì đến bọn họ và sẽ không có mặt để giải quyết, hy vọng chúng ta tự mình xử lý.”
"Tất cả tiền cho dự án đã được thông qua chưa?"
"Lúc trước vì đoạt đồ của Bảo Lợi tập đoàn, chúng ta đã thanh toán khoản 80% hạng mục." Kỳ Hiển Chiêu nói:
"Gía chúng ta đưa ra cao hơn nhiều so với giá thị trường, dù cho không còn nắm dư lại 20%, bọn họ cũng đã kiếm được lời, ở phương diện này áp chế bọn họ không được."
"Tôi biết rồi, cậu ở công ty chờ tôi, tôi bây giờ đi qua."
"Tôi sẽ thử liên lạc lại với đối phương, cùng bọn họ câu thông một chút vấn đề phương diện này."
Khai báo một câu, Lâm Dật cúp điện thoại, Lương Nhược Hư cũng thuận theo đứng lên.
"Xảy ra chuyện gì sao?"
"Gỗ được vận chuyển từ Brazil lúc đi qua Kênh đào Panama, nói nước ăn tuyến quá sâu, đã bị người của bọn họ cản lại, phải chờ tới lúc mùa mưa tới mới được đi qua."
Lương Nhược Hư cảm thấy bất ngờ, lý do này quá mức gượng ép, khiến người ta khó mà chấp nhận được, thậm chí là có chút hoang đường.
"Anh trước đừng có gấp, em gọi điện thoại hỏi một chút."
"Đoán chừng em gọi điện thoại cũng hỏi không ra kết quả, đi làm việc đi, anh về công ty xem sao."
"Trên đường đi từ từ, lái xe đừng có gấp."
"Biết rồi, yên tâm."
Sau khi rời khỏi phòng làm việc của Lương Nhược Hư, Lâm Dật trở về tập đoàn Lăng Vân.
Cũng gọi Kỳ Hiển Chiêu vào phòng làm việc của mình.
"Tình hình thế nào rồi? Có tiến triển gì không?"
"Vẫn vậy, tôi cũng đã nhượng bộ rất nhiều rồi, đồng thời còn trả thêm 30% phí dẫn đường. Mà thái độ của bọn họ vẫn kiên quyết như trước, không có chỗ thương lượng." Kỳ Hiển Chiêu nói:
"Hơn nữa bọn họ còn nói, hàng trên thuyền của chúng ta có khả năng có vấn đề, làm không cẩn thận còn muốn dỡ hàng kiểm tra. Nhìn thái độ của bọn họ hình như không muốn cho tàu thuyền của chúng ta đi qua."
"Cắn chắc như vậy, sự việc e là không đơn giản như vậy."
Lâm Dật nói, Kỳ Hiển Chiêu cũng đồng ý.
"Rất có thể là một đợt xung đột thương mại quốc tế mới đã khiến những người này làm ra chuyện phi lý như vậy."
Bình thường mà nói, phân tích của Kỳ Hiển Chiêu có đạo lý, phía bên mình chỉ là kẻ thế mạng mà thôi.
Nhưng suy nghĩ một lúc sau, Lâm Dật cảm thấy không có khả năng lắm.
Nếu như đúng là xảy ra xung đột thương mại giữa hai nước, thì tất cả thương nhân Trung Quốc sẽ là mục tiêu của các lệnh trừng phạt một cách bí mật, không cần thiết đơn độc nhắm vào mình.
Hơn nữa trên tay của mình, còn có cổ phần của Intel với Cymer, quan hệ với nước Mỹ bên kia cũng xem như là tốt. Coi như là muốn giết gà dọa khỉ, cũng không có khả năng lấy mình khai đao được.
Nhưng bây giờ, việc này xác thực phát sinh ở trên người mình, cũng rất kỳ lạ quỷ dị.
"Lâm tổng, tôi dự định tự mình đi qua một chuyến, nói chuyện trực tiếp với bọn họ. Tối thiểu phải tìm được nguồn gốc của vấn đề, như vậy mới có thể giải quyết được vấn đề."
"Cũng được, qua xem một chút." Lâm Dật gật đầu, "Tình hình như thế nào nhớ báo đúng lúc cho tôi."
"Biết rồi, Lâm tổng."
Nói xong chính sự, Lâm Dật đem chân gác lên trên bàn làm việc, suy nghĩ một lúc lâu, nhưng không nghĩ ra được manh mối gì.
Cảm thấy vấn đề không nằm ở phía bên mình.
Lại như vừa nãy hai người phân tích, ở trong chuyện này, tập đoàn Lăng Vân chỉ là kẻ thế mạng, thành môn bốc lửa, đốt tới trong hồ cá.
Về phần lửa từ đâu mà có, không có cách nào biết được.
Sau một hồi lâu, Lâm Dật cầm điện thoại di động gọi điện cho Thẩm Thục Nghi.
"Dì nghe Hạt Gạo nói, gỗ vận chuyển từ Brazil đã bị kẹt ở Kênh đào Panama?"
"Dì Trầm biết chuyện này sao?"
"Vừa nãy con bé gọi điện thoại cho dì nói, nhưng bận chút việc nên không có thời gian gọi điện thoại cho cậu."
"Vừa nãy chúng con cũng đã phân tích nội bộ, cho rằng nguyên nhân không nằm ở trên người chúng con hẳn là bị ảnh hưởng."
Lâm Dật nói rất mơ hồ, nhưng Thẩm Thục Nghi nghe hiểu ý của anh.
"Hẳn là không có khả năng lắm, mặc dù quan hệ tương đối căng thẳng, nhưng cũng không có động tĩnh gì lớn. Có rất nhiều chuyện cũng còn dừng lại ở trên lời nói, thực chất cũng không có ảnh hưởng gì. Cũng không thể đem tập đoàn Lăng Vân của các cậu khai đao được."
"Như vậy chuyện này rất kỳ quái, bình thường mà nói, bọn họ không có lý do để làm như vậy." Lâm Dật nói.
Mặc dù tàu chở hàng có kích thước khổng lồ, nước ăn số lượng rất sâu, nhưng việc lấy mùa khô làm lý do có chút bất địa đạo.
"Cậu trước đừng có gấp, dì tìm người điều tra chuyện này một chút. Nói không chắc rất nhanh sẽ giải quyết xong."
"Cảm ơn dì Thẩm."
"Chờ tin tức của dì."
Sau khi nói chuyện điện thoại với Thẩm Thục Nghi xong, Lâm Dật xoay xoay lưng.
Với địa vị của Thẩm Thục Nghi ở trong các mối quan hệ, bà ấy đi hỏi thăm chuyện này, hiệu quả khẳng định so với mình còn tốt hơn.
Về phần mình có thể làm, chính là chờ tin tức của bà ấy.
Sau khi nói chuyện công việc xong, anh đến bệnh viện Hoa Sơn qua đêm.
Chuẩn bị đưa dây chuyền cho Lý Sở Hàm, nhưng vừa lúc chạy đến bệnh viện.
Liền thấy Lý Sở Hàm mang theo túi xách từ trong bệnh viện đi ra.
Trên người vẫn còn mặc áo khoác bông trắng trước kia với quần thể dục. Cùng với AJ 13 trông như một gái nhỏ mới hơn hai mươi tuổi.
Nhưng chỉ là không thích cười, nếu không thì càng hiện ra vẻ hoạt bát sinh động hơn.
Lý Sở Hàm không giống Kỷ Khuynh Nhan với Hà Viện Viện, hầu như mỗi ngày đều sẽ đổi một bộ quần áo.
Bình thường đều là hai ba ngày, ba bốn ngày mới đổi một lần, về phần lúc nào đổi còn tùy thuộc vào độ sạch của quần áo.
Mà Kỷ Khuynh Nhan cùng với Hà Viện Viện cũng không phải là bởi vì thích sạch sẽ mà mỗi ngày đều thay quần áo, chủ yếu là vì làm đẹp.
Khuôn mặt vô cảm của Lý Sở Hàm không bao giờ thay đổi, trong tích tắc khi gặp Lâm Dật lập tức lộ ra nụ cười, lúc này tăng nhanh bước chân của mình.
"Làm sao mỗi lần tới, đều không gọi điện thoại trước cho em, vạn nhất em không ở đây thì làm sao bây giờ."
------
Dịch: MBMH Translate