Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1621 - Chương 1619: Cô Và Audi Là Xứng Nhất

Chương 1619: Cô Và Audi Là Xứng Nhất
Chương 1619: Cô Và Audi Là Xứng Nhất
Chương 1619: Cô Và Audi Là Xứng Nhất




Sau khi trao đổi với Kỳ Hiển Chiêu xong, Lâm Dật lái xe tới đại học sư phạm Trung Hải.

Nguyên đán vừa qua, kỳ thi ở trường cơ bản cũng đã kết thúc.

Chỉ còn lại một số sinh viên chuyên ngành khác vẫn chưa thi xong.

Cho nên trong sân trường đặc biệt vắng vẻ, không còn nhìn thấy được bao nhiêu sinh viên nữa.

Thiếu những đôi chân đẹp tô điểm, đại học sư phạm đã mất đi tinh túy của nó.

Lâm Dật không khỏi than thở. Đại học sư phạm vào mùa hè mới thật sự là phong cảnh đẹp nhất trong năm.

Không còn chân đẹp để ngắm, Lâm Dật cũng không dừng lại trong sân trường quá lâu, đi thẳng tới văn phòng Triệu Kỳ.

"Thầy Lâm, nào nào, thầy mau vào ngồi đi."

Mặc dù Lâm Dật có nhiều chức vụ, nhưng Triệu Kỳ vẫn thích gọi anh là thầy Lâm.

"Đều là người quen cũ, không cần khách sáo như vậy."

"Chủ yếu là trường học có thể phát triển như ngày hôm nay, không thể không kể tới công lao giúp đỡ của cậu."

Triệu Kỳ nói xong lại nhìn đồng hồ đeo tay: “Đúng lúc đến trưa rồi, tôi thu xếp chỗ mời cậu một bữa, hai chúng ta uống vài chén nhé."

"Đều là người của mình, không cần khách sáo như vậy." Lâm Dật khoát tay, nói:

"Ông cũng rất bận rộn rồi, hơn nữa tôi còn chưa đói, không thể làm mất quá nhiều thời gian của ông."

Lâm Dật không phải không đói bụng, chỉ là không muốn đi ăn cùng với Triệu Kỳ, dù sao cũng là một lão già, ăn cơm cũng không có ý nghĩa gì.

Còn không bằng mình tự đi tìm Tô Cách.

"Mỗi lần ông đều làm vậy, sẽ khiến tôi thấy ngại đấy."

Triệu Kỳ pha ấm trà, chủ động rót cho Lâm Nam một chén, nói:

"Có việc gì cậu cứ nói thẳng, tôi có thể làm được thì chắc chắn sẽ làm cho cậu, dù không thể làm được cũng nghĩ cách cho cậu."

"Lúc trước tôi đã từng nói với ông về chuyện thu xếp cho người tới huyện Đông Tam thực tập, bên kia phát triển càng lúc càng tốt, nhân khẩu càng lúc càng nhiều, trình độ giáo dục đã không theo kịp nữa, cũng phải tiến hành luôn đi."

"Thầy Lâm yên tâm, tôi đều đánh tiếng với phía dưới, nhưng tôi có một vấn đề phải nói rõ ràng với cậu trước." Triệu Kỳ nói:

"Thực tập chỉ tối đa là một năm, cuối cùng cũng không thể giữ lại, dù sao cũng là thị trấn."

"Tôi hiểu đạo lý này, ông chỉ muốn giúp tôi bố trí chuyện thực tập này là được, tiền lương thực tập ba nghìn rưỡi một tháng, còn những chuyện khác lại tùy vào số phận."

"Thầy Lâm, thầy trước sau luôn hào phóng như vậy. Nói thật, bọn họ thực tập ở Trung Hải cũng không có tiền lương cao như vậy."

Lâm Dật ngồi trên sô pha cười ha hả: “Cho nên tôi phải mở đầu thật tốt, làm nhà tư bản có lương tâm."

Triệu Kỳ cũng cười, nói: "Tôi cảm thấy làm như vậy không ổn, cuối cùng vẫn không giữ được người lại, chẳng khác nào lãng phí tiền của một cách vô ích."

"Sau đó thì sao?"

"Cậu muốn giải quyết vấn đề giáo dục của huyện Đông Tam, phải lấy ra lợi ích mang tính thực tế mới được. Mọi người đều cần phải sống, như vậy tỷ lệ các sinh viên ở lại sẽ càng lớn hơn."

Lâm Dật đảo tròng mắt: “Ông thật ra đã nhắc nhở cho tôi đấy. Cái nghề giáo viên này chắc hẳn có biên chế đi?"

"Nói chuyện với thầy Lâm đúng là thuận tiện, vừa điểm đã rõ." Triệu Kỳ nói:

"Mọi người đều là dân chúng bình thường, nếu không thể giải quyết được vấn đề đầu tiên là ấm no, nói lý tưởng nói kính dâng đều là vô nghĩa, giải quyết được vấn đề thực tế thì những phương diện khác đều dễ làm hơn nhiều."

"Đề nghị này của ông đúng là rất hay." Lâm Dật nói:

"Tôi sẽ mau chóng thu xếp chuyện này. Ông cũng nói một chút về tình hình của các sinh viên, để tôi tiện nghĩ cách."

"Vậy cứ quyết định như vậy đi. Đến lúc đó cậu cũng làm công tác thống kê xem trường học bên kia rốt cuộc cần bao nhiêu người, trường học bên này sẽ chọn những sinh viên xuất sắc."

"Ok, chuyện này cứ quyết định như vậy đi."

Sau đó, hai người lại thương lượng về vấn đề chi tiết xong, Lâm Dật mới rời khỏi văn phòng của Triệu Kỳ.

Nhưng anh vừa mới tới cửa thang máy, đã nhìn thấy Tô Cách vội vàng đi từ bên trong ra.

Đã lâu không gặp, Lâm Dật phát hiện Tô Cách gầy hơn rất nhiều. Cô mặc áo len màu đen và quần Jean màu xanh càng tôn dáng hơn.

Bởi vì cô gầy hơn nên hai con thỏ trắng phía trước càng lớn hơn, cho dù là Điền Nghiên ở trước mặt Tô Cách cũng phải than thở.

Thấy Lâm Dật, Tô Cách hơi bất ngờ, sau đó cười rất tươi.

"Sao anh còn tới đây?"

"Tôi tìm hiệu trưởng Triệu có chút việc, vừa nói chuyện với ông ấy xong, đang tính qua tìm cô ăn cơm đấy."

"Vậy thì tốt quá, đúng lúc tôi còn chưa ăn đâu."

Tô Cách giơ cao tập tài liệu trên tay: “Anh chờ tôi một lát, tôi đưa thứ này cho hiệu trưởng Triệu xong, sau đó chúng ta sẽ đi ăn cơm."

"Được."

Tô Cách làm việc dứt khoát, xoay người đi vào văn phòng làm việc. Mấy phút sau, cô chạy chậm về phía Lâm Dật, hai cái đèn lớn trước người lắc qua lắc lại khiến anh không dời mắt đi được.

"Đi thôi, anh muốn ăn gì cứ việc chọn, hôm nay tôi khao."

"Sao vậy? Đây là cô lên vương giả, nên mới vui vẻ như thế à?"

"Hai chúng ta cùng chơi game mỗi ngày, anh còn không biết trình độ của tôi sao? Có lẽ cả đời này cũng không có khả năng lên vương giả."

Tô Cách vuốt mái tóc dài: “Tôi sắp thăng chức, hôm nay tâm trạng tốt mới cho anh tùy tiện chọn thôi."

"Không ảnh hưởng tới buổi chiều cô phải đi làm chứ?"

"Sinh viên đều nghỉ hết nên chúng tôi được tùy ý ra ngoài trong giờ làm việc. Đúng lúc hôm nay có buổi triển lãm xe ô tô, còn tính đi qua xem thử."

"Cô định thay xe à? Chiếc A6 trước đó không phải rất tốt sao?"

"Đó là xe của mẹ tôi. Sau khi thi được bằng lái xe, tôi vẫn lái chiếc xe đó để luyện tập, bây giờ trình độ tạm được, tính đổi một chiếc SUV để lái." Tô Cách nói:

"Hình như anh hiểu rất rõ về xe ô tô. Nếu vậy, buổi chiều anh đi dạo với tôi, đề cử giúp tôi đi."

Lâm Dật đảo mắt qua trên người Tô Cách.

"Tầm nhìn của SUV tốt hơn, nhưng về phương diện thương hiệu thì cô vẫn nên chọn Audi, cô và thương hiệu này tuyệt đối phù hợp."

"Tuyệt đối phù hợp thế nào?"

"Đèn xe của chiếc Audi cực trâu bò, thường được gọi là đèn xưởng. Cô cũng thế, không phải tuyệt đối phù hợp thì là gì?"

Làm người phải tiếp xúc với sinh viên mỗi ngày, trong sân trường lưu truyền đủ lại chuyện cười, Tô Cách cũng biết không ít.

Cô cũng hiểu rõ Lâm Dật nói đèn lớn là có ý gì.

"Đừng nói nữa, lớn như vậy làm tôi phiền muốn chết đấy." Tô Cách chán nản nói:

"Tôi thật sự muốn tìm một chỗ làm cho nó nhỏ bớt đi, có thể phân biệt trước sau là được rồi, lớn như vậy hoàn toàn là gánh nặng."

Lâm Dật:...

"Cô đúng là kẻ ăn no không biết tới người bị đói, thật đúng là Versailles."

Lâm Dật cảm thấy, nếu Hà Viện Viện lớn như vậy, cô ta sẽ ra bờ biển vênh váo khoe khoang mỗi ngày.

"Được rồi, đừng nói chuyện của tôi nữa." Tô Cách nói:

"Chúng ta đi ăn cơm thôi."

Sau đó, hai người tới quán thịt nướng thường hay đi.

Cho dù trang trí nội thất ở đây không tính là xa hoa, nhưng ở bên phía đại học sư phạm Trung Hải cũng xem như không tệ.

Quan trọng nhất chính là mùi vị rất ngon, bị sinh viên gọi thân thiết là Tứ Thực Đường.

"Chẳng phải cô vừa nói sắp thăng chức à? Cô được điều đi đâu vậy?"

"Phòng hành chính của trường Đảng." Tô Cách nói: "Làm phó ban, còn tạm được."

Tô Cách ở tầm tuổi này, có thể làm đến chức vụ như vậy, đây là khẳng định tốt nhất đối với năng lực của cô.

Nếu cô bằng lòng bán đứng bản thân, nói không chừng qua mấy năm nữa lại có thể được cất nhắc tới chức hiệu phó.

Nhưng chẳng phải cô không phải là người như vậy.

"Ấy, giáo viên Tô, cô cũng ở đây à? Đây là bạn trai của cô sao?"

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment