Chương 1618: Cục Diện Bế Tắc
Chương 1618: Cục Diện Bế Tắc
Sáng sớm hôm sau, hai người vẫn như mọi khi.
Rời giường, rửa mặt, ăn cơm, đi làm...
Nhưng dạo này Kỷ Khuynh Nhan quá bận nên bữa sáng đều do Lâm Dật làm.
Sau khi đưa cô đến công ty, Lâm Dật cũng không vội rời đi mà tới chỗ của Vương Oánh.
Trong văn phòng, Vương Oánh cũng vừa đến công ty, đang thay quần áo, thấy Lâm Dật bước vào thì có hơi bất ngờ.
"Cậu vừa đưa tổng giám đốc Kỷ tới à?"
Vương Oánh đem Lâm Dật kéo vào phòng, cũng không để ý tới quần áo còn chưa cài nút xong, ôm anh vào trong lòng.
"Chẳng lẽ đêm qua không được phát tiết ra ngoài, đến chỗ chị để trút lửa." Vương Oánh cười híp mắt nói:
"Nhìn gương soi toàn thân, em cảm giác trông mình chắc hẳn không tệ."
"Sao lại nói vậy? Lẽ nào em tới tìm chị, ngoài chuyện này thì không còn chuyện gì khác à?"
"Đây là chuyện duy nhất chị có thể làm cho em, giúp em giải trừ khó khăn."
"Chị đấy, tốt nhất nên đứng đúng vị trí của mình, chuyện tình yêu nam nữ này chỉ là một phần nhỏ giữa chúng ta thôi."
Nói xong, Lâm Dật nhéo mạnh vào mông Vương Oánh một cái, đón lấy những tiếng hét chói tai liên tục vang lên.
"Biết chưa?"
"Biết rồi, nhẹ một chút." Vương Oánh nhẹ vỗ một cái vào ngực Lâm Dật: “Chị đã lớn tuổi rồi, không chịu nổi khi em làm vậy đâu."
"Vậy chị phải ngoan ngoãn nghe lời đấy."
"Cái này thì chị có thể làm được, em muốn tư thế nào, chị đều làm được hết."
Vương Oánh rời khỏi vòng tay của Lâm Dật: “Em qua đây có chuyện gì khác chứ? Có liên quan tới trang trí nội thất à?"
"Chuyện trang trí nội thất, em giải quyết xong rồi."
Lâm Dật lấy trong túi ra cái hộp nhỏ: “Cho chị đấy."
Giống như Lý Sở Hàm, Vương Oánh cũng nhạy bén đoán được là dây chuyền.
"Dây chuyền sao?"
Vương Oánh vừa nói vừa mở hộp nhỏ ra, đôi mắt đẹp chợt sáng lên.
"Chị phát hiện, ánh mắt của em gần đây tốt hơn nhiều, kiểu dáng này thật đẹp."
"Không phải là em mua, là mẹ em mua."
"Mẹ em?" Vương Oánh hỏi: "Em không phải là trẻ mồ côi sao?"
"Trẻ mồ côi cũng không phải từ trong khe đá nứt ra chứ!" Lâm Dật nói:
"Em cũng có mẹ đẻ."
"Mẹ đẻ..."
Sau đó, Lâm Dật nói sơ qua về chuyện giữa mình và Tần Ánh Nguyệt cho Vương Oánh, cũng nói rõ lai lịch của dây chuyền này.
Vương Oánh khóc bù lu bù loa, không ngờ mẹ của Lâm Dật lại chủ động mua đồ cho mình.
Tâm trạng của cô cũng giống như Lý Sở Hàm vậy.
Loại cảm giác được thừa nhận này thật sự quá tốt.
Lâm Dật đeo sợi dây chuyền lên cho Vương Oánh, ngắm nghía cô trước gương.
"Ánh mắt mẹ em còn tạm được."
"Đâu chỉ là tạm được, rõ ràng là mua trúng ý của chị đấy." Vương Oánh đứng trước gương, lộ ra gáy ngọc của mình: “Dì cũng thật lợi hại, không chỉ có thể sinh ra tên nhóc vô lại lợi hại như em, còn có mắt chọn đồ tốt như vậy."
"Em vừa rảnh đã tới chỗ chị ra sức làm việc, sao lại thành nhóc vô lại?"
"Mỗi lần để em giày vò xong, chị đều mất mấy ngày bước đi cũng không thể linh hoạt, em còn nói mình không phải là nhóc vô lại à?"
"Nếu nói vậy, chị chính là tháo cối xay giết lừa." Lâm Dật nói:
"Lúc làm việc, em chính là một người máy, tốc độ và mức độ đều nghe theo sự chỉ huy của chị, chuyện chị đi lại không linh hoạt hoàn toàn không liên quan tới em."
"Dừng, được lợi còn khoe mẽ."
Lâm Dật cười, vỗ nhẹ vào mông của Vương Oánh: “Em đã đưa đồ tới cho chị rồi, em đi trước đây."
"Đi cái gì mà đi." Vương Oánh xoay người kéo Lâm Dật lại: “Em đã lâu không tới chỗ chị, nghĩ chỉ một sợi dây chuyền lại đuổi được chị đi à?"
"Nếu không thì sao?"
"Chị còn chưa ăn sáng đâu. Dù thế nào em cũng phải đút cho chị ăn no rồi nói sau." Vương Oánh nói:
"Bằng không cái gương toàn thân này của chị chẳng phải vô dụng sao?"
Hơn hai giờ sau, Lâm Dật vô cùng sảng khoái rời khỏi tập đoàn Triều Dương, sau khi gọi điện thoại cho Triệu Kỳ, lại chuẩn bị đi tới đại học sư phạm Trung Hải một chuyến.
Huyện Đông Tam thoát khỏi nghèo khó, không chỉ đơn giản là phương diện kinh tế còn có chữa bệnh và giáo dục.
Phương diện chữa bệnh hợp tác với bệnh viện Hoa Sơn, đã lần lượt được triển khai, trình độ của bác sĩ trong bệnh viện huyện đã được tăng cao rõ ràng, về mặt này không cần lo lắng.
Nhưng phương diện giáo dục vẫn cần phải xử lý, phải giải quyết chuyện này trước.
Reng reng reng..
Trên đường tới đại học sư phạm Trung Hải, Lâm Dật nhận được điện thoại của Kỳ Hiển Chiêu.
Lâm Dật không lái xe đi tiếp mà tìm một chỗ để đỗ xe.
"Tổng giám đốc Lâm."
Lâm Dật liếc nhìn đồng hồ. Bây giờ sắp trưa rồi, dựa theo chênh lệch thời gian thì bên Panama mới vừa sáng.
"Còn chưa nghỉ ngơi sao?"
"Vừa ăn cơm với lãnh đạo đại sứ quán bên này xong, tôi muốn báo cáo với ngài về tình hình bên này."
"Anh cứ chậm rãi nói, không vội."
"Sau khi xuống máy bay, tôi đã thử liên lạc với người bên chính phủ Panama, muốn gặp mặt nói chuyện với bọn họ, nhưng đối phương không đồng ý."
"Có nói sẽ gặp anh vào lúc nào không?"
"Bọn họ không cho tôi câu trả lời chính xác, chỉ nói lãnh đạo của bọn họ ra nước ngoài phỏng vấn, có thể phải một tuần sau mới về."
"Lãnh đạo quản lý phòng ban nhiều như vậy, tất cả không thể đều đi công tác được, rõ ràng là đang nói lấy lệ với anh thôi."
"Tôi cũng nghĩ vậy, sau đó tôi lại liên lạc với lãnh đạo đại sứ quán của chúng ta, tính ngày mai sẽ nhờ bọn họ đứng ra nói chuyện."
Lâm Dật gật đầu: “Anh đã tới xem tàu chở hàng bên kia chưa?"
"Tôi đã liên hệ với chuyên gia về phương diện này, chuẩn bị ngày mai đến hiện trường xem thử." Kỳ Hiển Chiêu nói:
"Nhưng trước đó, tôi có hỏi thăm một vài thủy thủ có kinh nghiệm lâu năm về tình hình của chúng ta, mấy người đó trả lời tôi là khả năng bị mắc cạn là rất ít, nguy cơ gần như là số không. Bọn họ làm như vậy là không hề có đạo lý. Nhưng tôi còn phải chờ lấy ra chứng cứ đo lường cụ thể mới có thể nói chuyện với bọn họ."
"Chẳng qua tôi trao đổi với mấy lãnh đạo của đại sứ quán, không loại bỏ được vấn đề về phương diện đất nước."
"Tôi đã nghe ngóng về điều này, hình như không có khả năng lắm."
"Nhưng tôi cảm thấy cũng không thể dùng tư duy của người bình thường để cân nhắc về những người này." Kỳ Hiển Chiêu nói:
"Bởi vì bọn họ vẫn đơn thuần nghĩ chúng ta là Hoa Hạ bốn mươi năm trước."
"Đám ngu ngốc này."
Lâm Dật im lặng mấy giây mới nói:
"Anh cứ cố gắng hết sức giải quyết chuyện này, luôn giữ liên lạc, chú ý bên kia một chút, sức khỏe vẫn là quan trọng hơn."
"Cảm ơn tổng giám đốc Lâm. "
Sau khi kết thúc cuộc điện thoại với Kỳ Hiển Chiêu, Lâm Dật không lập tức lái xe đi.
Căn cứ vào tình hình trước mắt, muốn dựa vào năng lực của lão Kỳ để giải quyết chuyện này, e rằng sẽ rất khó.
Không phải năng lực của anh ta không tốt, đối phương rõ ràng gây rắc rối cho anh, cũng không ai có cách nào.
Dù sao, không bột đố gột nên hồ.
Muốn bảo lão Kỳ đi làm người công cụ thu thập tin tức tình báo bên kia thì thật sự không được, mình phải đi một chuyến.
Phù
Lâm Dật thở hắt ra một hơi.
"Mẹ nó, nếu ông đây sống không tốt, các người cũng đừng mong được sống tốt!"
------
Dịch: MBMH Translate