Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1619 - Chương 1617: Thân Thế Của Lâm Dật

Chương 1617: Thân Thế Của Lâm Dật
Chương 1617: Thân Thế Của Lâm Dật
Chương 1617: Thân Thế Của Lâm Dật




"Bên phía tập đoàn Lăng Vân có tiến triển gì mới không?" Vương Đình Sơn hỏi.

"Đã phái người đi khiếu nại, nhưng Lâm Dật không đi."

Cốc cốc cốc...

Vương Đình Sơn dùng ngón tay gõ xuống tay vịn sô pha: “Tiếp tục kéo dài, chờ tới lúc Lâm Dật đi thì bắt đầu ra tay, không thể sốt ruột được."

"Tôi đã rõ."

Sau khi căn dặn chuyện chính xong, Lý Mật lui ra ngoài.

Trong phòng khách chỉ còn lại ba người: “Ông Trần, ông cảm thấy bao giờ thu xếp chuyện này mới thích hợp?"

Trần Sở Phong trầm ngâm vài giây mới nói:

"Chúng ta có thể bắt tay vào chuẩn bị từ bây giờ, cũng phải cho người khác một thời gian để chuẩn bị nữa."

"Mẹ nó, cuối cùng cũng đợi được đến ngày này, tuyệt đối không thể để cho hắn sống sót trở về được!" Vương Miện siết chặt hai nắm tay, trong ánh mắt đầy sát khí!

Đợt trước, hợp đồng dự án bị cướp mất, hai chân Vương Miện bị tàn phế, lại thêm một loạt chuyện sau đó đã làm cho sức ảnh hưởng của nhà họ Vương ở Hoa Hạ giảm xuống trên diện rộng.

Trước đây, mặc dù rời khỏi vị trí gia tộc hàng đầu, nhưng nhà họ Vương vẫn là một gia tộc lớn.

Nói riêng về thế lực còn mạnh hơn cả nhà họ Lương.

Nhưng sau khi trải qua chuyện này, thực lực chỉnh thể của Vương gia đã không bằng nhà họ Lương, có thể nói lại giảm xuống một cấp.

Nhưng cho dù là vậy, nhà họ Vương vẫn cố nén giận, cũng không tỏ bất kỳ thái độ gì.

Vương Đình Sơn là một người rất thông minh, nhìn thấy rõ một loạt chuyện này, đồng thời một lần nữa đánh giá lại Lâm Dật.

Mặc dù thực lực nhà họ Vương giảm, nhưng muốn giết chết một người vẫn quá dễ dàng.

Nhưng từ đầu đến cuối Vương Đình Sơn lại không làm như thế, ông ta biết rõ tính cách của Lâm Dật, bất luận là năng lực hay trí lực đều vượt qua những người cùng thế hệ rất nhiều.

Nếu nhà họ Vương thật sự ra tay, chắc chắn sẽ bị lộ, cho nên ông ta vẫn lặng lẽ án binh bất động, đang chờ đợi một cơ hội thật tốt.

Mà bây giờ, cơ hội đã tới!

"Chúng ta bố trí lâu như vậy, không thể để cho Lâm Dật sống sót trở về được." Trần Sở Phong nghiêm mặt nói, trong ánh mắt lộ ra sự lo lắng:

"Nhưng có một điểm vẫn khiến tôi mãi không yên tâm."

"Điểm nào?" Vương Miện hỏi tới:

"Chỗ dựa của Lâm Dật."

"Chỗ dựa của hắn đã rất rõ ràng, một là Lục Bắc Thần, còn lại là nhà họ Lương, đây là chỗ dựa để hắn kiêu căng."

"Đó chỉ là biểu hiện bên ngoài, trong bóng tối hắn còn có thể có một tầng quan hệ khác, chúng ta cần phải đề phòng một chút."

Suy nghĩ mấy giây, Vương Đình Sơn nhìn Trần Sở Phong.

"Ông Trần, ông nói tới quan hệ trong bóng tối, chẳng lẽ là thân thế của hắn?"

"Tôi đã hỏi thăm từ nhiều phía, mẹ của Lâm Dật rất có thể là Tần Ánh Nguyệt đã rời khỏi Yến kinh năm đó!"

Nghe được cái tên Tần Ánh Nguyệt, Vương Miện cảm giác rất xa lạ, nhưng chân mày Vương Đình Sơn lại nhíu chặt, mãi không giãn ra.

"Nếu mẹ của hắn đúng là Tần Ánh Nguyệt, như vậy ba của hắn tất nhiên là Lâm Cảnh Chiến."

Trần Sở Phong gật đầu.

"Lâm Cảnh Chiến biến mất nhiều năm như vậy, không ai biết ông ta đi đâu, càng không biết ông ta đang làm gì. Cho nên tôi muốn làm rõ mối quan hệ này, điều tra rõ về tình hình của Lâm Cảnh Chiến, như vậy mới xem như tuyệt đối không thể sai sót."

Khi nhắc tới Lâm Cảnh Chiến, Vương Đình Sơn im lặng.

Yến Kinh ba mươi năm trước là ký ức mà mỗi người bọn họ đều không muốn nhắc tới.

Mặc dù người cùng thế hệ đều đã trở thành nhân vật lớn một phương, nhưng trong thời đại đó, tất cả đều bị Lâm Cảnh Chiến ép cho không ngóc đầu lên được.

Tất cả rực rỡ đều rơi xuống người một mình ông ta, không ai có thể tranh được với ông ta.

"Ba, Lâm Cảnh Chiến mà ba và ông Trần nhắc tới là ai vậy? Ông ta rất lợi hại sao?" Vương Miện hỏi.

Mặc dù Vương Đình Sơn không muốn thừa nhận, nhưng vẫn gật đầu.

"Ông ta là một người không giống người thường, năm đó có tiếng tăm lừng lẫy ở Yến Kinh. Nếu không phải bởi vì trẻ người non dạ, gây ra họa lớn, chắc bây giờ ông ta đã ngồi vào vị trí của Lục Bắc Thần, tiếp nhận lữ đoàn Trung Vệ."

Cơ thể Vương Miện run lên, mấy lời của Vương Đình Sơn đã khiến anh ta hiểu rõ một cách trực quan về sự mạnh mẽ của Lâm Cảnh Chiến.

Bởi vì anh ta biết rõ Lục Bắc Thần là một nhân vật thế nào.

"Lẽ nào đã qua nhiều năm như vậy, cũng không có chút tin tức gì à?"

"Không có tin tức nào truyền tới." Vương Đình Sơn nói:

"Nhưng có rất nhiều người nói, năm đó ông ta bị người đuổi giết, đã chết hai mươi mấy năm, nhưng không biết tin tức này là thật hay giả, ba cũng không tiện kết luận."

"Chuyện như vậy không có lửa thì làm sao có khói. Nếu ông ta không chết, lại sao có thể không có chút tin tức nào."

"Thật ra tôi cũng nghĩ vậy." Trần Sở Phong nói:

"Nhưng tôi muốn tìm được chứng cứ về cái chết của ông ta, bằng không tôi trước sau đều không thể yên tâm."

"Nếu thật sự muốn tìm chứng cứ, vậy chỉ có thể tìm hiểu được từ một người." Vương Đình Sơn nói:

"Tần Ánh Nguyệt còn chưa chết, sống rất tốt. Tôi nghe nói đợt trước, bà ta còn quay về Yến kinh, có lẽ đây là một điểm đột phá."

"Chưa chắc." Trần Sở Phong nói:

"Cho dù Lâm Cảnh Chiến đã chết, tôi nghĩ bà ta cũng sẽ không nói ra. Bà ta còn cần thân phận này để phô trương thanh thế cho mình, nếu để cho người khác biết tin Lâm Cảnh Chiến đã chết, như những người ở Yến Kinh sẽ chẳng còn ai kiêng kỵ bà ta nữa."

"Nếu không thể thực hiện được theo con đường này, muốn tìm hiểu tin tức liên quan tới Lâm Cảnh Chiến, sợ rằng hơi khó khăn."

Trần Sở Phong gật đầu không tỏ rõ ý kiến.

"Đây chỉ là một suy nghĩ của tôi, cũng không cần phải để ý quá mức."

Trần Sở Phong tự rót trà cho mình, cẩn thận thưởng thức.

"Chờ qua mấy ngày nữa, chúng ta giấu quặng Bass ở trên tàu chở hàng của bọn họ, truyền tin tức cho tổ chức nước ngoài. Đến lúc đó hắn sẽ trở thành cái đích ngắm của mọi người, không ai có thể cứu được hắn."

Đây là cách mà Vương Đình Sơn đã thương lượng với Trần Sở Phong từ trước.

Lấy năng lực của Lâm Dật, bất kể dùng thủ đoạn gì để trả thù anh, cuối cùng đều có thể bị điều tra tới trên đầu của mình. Nếu như vậy, nhà họ Vương cũng sẽ bị dính líu vào, rơi vào vực sâu vạn kiếp không thể quay đầu.

Bọn họ sẽ không làm chuyện tổn thương địch một nghìn lại tự hại mình tám trăm, cho nên đã nghĩ ra biện pháp này, lợi dụng người nước ngoài đối phó với Lâm Dật.

Như vậy sẽ không có ai biết là nhà họ Vương ra tay, do đó chuyển mối mâu thuẫn đến trên người Lâm Dật và tổ chức nước ngoài.

Ở trong xung đột kịch liệt, Lâm Dật muốn bảo toàn cho bản thân là gần như không có khả năng.

"Nếu điều kiện cho phép, có thể gọi Quan Kiệt tới, theo dõi hướng đi của nước ngoài. Nếu xuất hiện sai sót gì, cậu ta có thể âm thầm đánh lén, bảo đảm kế hoạch được thực hiện thuận lợi."

Trần Quan Kiệt mà Trần Sở Phong vừa nhắc tới là tổ trưởng tổ bốn của lữ đoàn Trung Vệ.

Mặc dù ngoài mặt là anh ta nghe theo sự chỉ huy của Lục Bắc Thần, nhưng anh ta cũng là con cháu trực hệ của nhà họ Vương, cho nên lâu nay vẫn là người nhà họ Vương.

Cho nên nhà họ Vương đã dần thu xếp người vào cả bốn tổ.

Sở dĩ bọn họ chỉ gọi một mình Trần Quan Kiệt trở về, là muốn giữ kín bí mật, để tránh xuất hiện chuyện ngoài ý muốn khác.

"Tôi sẽ liên hệ với cậu ta. Chuyện này không được phép xuất hiện bất kỳ sai lầm nào." Vương Đình Sơn híp mắt, vẻ mặt lạnh lùng, nói:

"Lâm Dật… phải chết!"

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment