Chương 1616: Âm Mưu Phía Sau
Chương 1616: Âm Mưu Phía Sau
"Đúng, một triệu."
Trước đây bọn họ đã tư vấn qua ở công ty trang trí nội thất khác, đã báo giá thấp nhất là tám trăm ngàn. Bây giờ Lý Sở Hàm báo giá một triệu, cảm thấy số tiền này chắc hẳn tạm đủ.
Mình không cần trang trí sang trọng, chỉ cần trang trí đơn giản, không cần thiết phải tốn quá nhiều tiền.
"Lẽ nào chỉ dự toán có bấy nhiêu thôi sao?" Thái Vĩnh Hưng hỏi: "Không thêm một ít nữa à?"
Lý Sở Hàm gật đầu: “Bởi vì chỉ có một mình tôi ở, quả thật thêm một ít cũng được, không cần tiêu quá nhiều tiền."
"Vậy rất xin lỗi, tôi còn có chuyện khác phải xử lý, tôi sẽ giúp hai người liên hệ với người thiết kế khác."
Thái Vĩnh Hưng nói xong, vẫy tay gọi một nhân viên thiết kế đang sắp xếp tài liệu:
"Tiểu Tôn, cậu tới đây một lát."
"Giám đốc Thái, anh tìm tôi."
Lâm Dật liếc nhìn thẻ làm việc của anh ta. Người này tên là Tôn Bác Duệ, trông có vẻ còn rất trẻ, gương mặt còn có phần không tự nhiên.
"Hai người khách này muốn trang trí lại căn nhà, việc này giao cho cậu làm."
"Giao cho tôi à?"
Tôn Bác Duệ hơi hoảng. Mình vừa tới làm được ba tháng, một tuần trước mới chuyển sang làm nhân viên chính thức, mới học được chút ít, sao có thể thiết kế cho khách được!
"Ừ, tôi có việc khác, cậu tới nhận đi."
"Vâng, vâng..."
"Chắc anh ta mới tới?" Lâm Dật nói.
"Ở chỗ chúng tôi, người đã chuyển sang làm nhân viên chính thức thì xem như nhân viên thiết kế chính thức. Với trình độ của cậu ta, vẫn có thể đủ thỏa mãn yêu cầu của hai người."
Giọng điệu Thái Vĩnh Hưng bình tĩnh, thái độ cũng không khách sáo như trước nữa.
"Hay là thôi đi, chúng ta qua chỗ khác xem thử."
"Các vị đi thong thả, không tiễn."
Thái Vĩnh Hưng nói xong, gọi lễ tân ở cửa qua mắng:
"Cô làm sao thế? Sao khách nào cũng gọi tôi qua? Có phải cô cảm thấy tôi rất rảnh rỗi không?"
Cô lễ tân bị mắng một trận, hơi ấm ức.
"Tôi thấy cách ăn mặc của bọn họ, cảm giác chắc hẳn rất giàu, hơn nữa vừa bắt đầu đã nói muốn tìm người thiết kế tốt nhất, tưởng người ta không thiếu tiền mới đưa anh tới đó."
"Tới bao giờ cô mới có thể học được cách phân biệt người và vật vậy?" Thái Vĩnh Hưng nói:
"Bây giờ những người này ai nấy đều rất giỏi giả vờ, trong túi không có bao nhiêu tiền, vừa bắt đầu đã muốn tìm tốt nhất, căn nhà hơn hai trăm mét vuông mà dự toán có một triệu, ở chỗ tôi thậm chí chẳng là cái rắm gì. Sau này cô dẫn người qua phải hỏi thăm trước, thấp hơn bốn trăm mét vuông, dự toán không tới năm mươi triệu thì đừng dẫn tới, lãng phí thời gian của tôi."
"Tôi biết rồi."
"Tổng giám Lâm, ngài tới ạ?"
Trong lúc hai người nói chuyện, bất ngờ thấy ông chủ của công ty đi từ bên ngoài vào, còn chào hỏi một nam một nữ kia.
Lâm Dật nhìn người đàn ông trung niên đứng trước mặt, quan sát một lúc lâu: “Ông là?"
"Tôi là Mã Trường Quân - giám đốc NCM. Vừa rồi quản lý Vương gọi điện thoại tới cho tôi, nói ngài muốn tới trang trí nội thất, tôi lại tới xem thử mình có giúp gì được không?"
"Không cần, tôi chuẩn bị đi."
"Ngài muốn đi nhanh như vậy sao? Tổng giám đốc Lâm, ngài có chỗ nào không hài lòng ạ?"
Mã Trường Quân ngoài ý muốn nói: "Tôi tìm quản lý bộ phận thiết kế của công ty cho ngài. Cậu ta vừa mới giành được giải thưởng thiết kế lớn ở Mỹ, trình độ chắc chắn đủ cứng."
Mã Trường Quân nói xong, gọi Thái Vĩnh Hưng: “Tiểu Thái, cậu tới đây một lát."
Thái Vĩnh Hưng đứng cách đó không xa đã sốc rồi.
Chuyện gì xảy ra?
Sao sếp tổng kính cẩn lễ phép với người đàn ông kia như vậy?
Hơn nữa còn gọi anh ta là tổng giám đốc Lâm?
"Không cần gọi anh ta nữa. Người này có hơi cao quý, chúng tôi không dùng nổi, tính tới nhà khác xem thử. Chào ông."
Lâm Dật nói xong, dẫn theo Lý Sở Hàm rời khỏi NCM.
Phát hiện thái độ của Lâm Dật có phần không đúng, Mã Trường Quân biến sắc: “Chuyện gì xảy ra vậy? Các người vừa gặp nhau rồi à?"
"Gặp rồi, nhưng ngài cũng biết đấy, tôi bình thường nhận công việc đều là biệt thự hoặc căn nhà trên bốn trăm mét vuông. Căn nhà của bọn họ chỉ hơn hai trăm mét vuông, còn chưa đạt được yêu cầu thiết kế của tôi. Tôi chỉ thu xếp người khác cho bọn họ, cho nên lại..."
"Cậu…. cậu..."
Mã Trường Quân tức tới run người: “Cậu đúng là thành công thì ít, phá hoại thì nhiều!"
Thái Vĩnh Hưng cũng hơi hoảng: “Sếp Mã, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?"
"Tôi cho cậu biết, người thanh niên vừa rồi là chủ tịch tập đoàn Lăng Vân ở Trung Hải, tài sản lên tới mấy trăm tỷ. Mặc dù bây giờ cậu ta cần trang trí nội thất căn nhà hơi nhỏ, nhưng cậu biết cậu ta có bao nhiêu căn nhà không? Chín căn biệt thự ở Cửu Châu Các đều là của cậu ta! Cậu đắc tội đại gia rồi!"
Thái Vĩnh Hưng là nhà thiết kế có tiếng nhất trong ngành tất nhiên đã nghe về Cửu Châu Các như sấm bên tai.
Nhưng anh ta chưa từng nghĩ tới, người đàn ông vừa rồi tự nhiên lại là ông chủ của Cửu Châu Các!
Mặc dù bây giờ anh muốn trang trí nội thất cho căn nhà không lớn, nhưng cũng không cản trở sau này anh ta mua biệt thự khác!
Dù sao người ta cũng là tỷ phủ có tài sản lên tới mấy trăm tỷ!
Ầm ầm ầm!
Trong lúc Thái Vĩnh Hưng đang ngây người, chợt thấy một chiếc siêu xe lái qua phía trước cửa sổ!
Mà người ngồi ở ghế lái phụ chính là người đàn ông vừa rồi!
Thái Vĩnh Hưng giống như hóa đá vậy, cả người đều không khỏe.
...
Từ NCM đi ra, Lâm Dật lại hỏi thăm được một công ty trang trí nội thất, dẫn theo Lý Sở Hàm đi tới đó.
Lần này mọi chuyện đều rất thuận lợi, cũng không xuất hiện chuyện mắt chó coi thường người.
Hơn nữa ở phương diện dự toán cũng khống chế rất tốt.
Lý Sở Hàm không theo đuổi sang trọng, chỉ cần thỏa mãn được hai điểm gọn dàng và rộng rãi là được.
Sau khi bàn xong chuyện trang trí nội thất, Lâm Dật đưa cô về, sau đó lái xe tới tập đoàn Triều Dương.
Ban đầu anh vốn định đưa sợi dây chuyền còn lại cho Vương Oánh, nhưng không kịp giờ nữa, lại đi tới văn phòng của Kỷ Khuynh Nhan.
"Em bận vậy à?"
Thấy trên bàn làm việc đều là tài liệu, Lâm Dật thuận miệng hỏi.
"Tất cả đều là tài liệu từ các phòng ban báo lên."
Kỷ Khuynh Nhan đứng dậy vươn vai, xếp tài liệu lại một chỗ: “Anh cầm giúp em, về nhà em xử lý tiếp."
"Được."
"Đúng rồi, lúc xế chiều, em gọi điện thoại cho Viện Viện, nghe nói việc kinh doanh số vật liệu gỗ kia xảy ra vấn đề à?"
Lâm Dật gật đầu: “Bị giữ lại ở kênh đào Panama, anh còn chưa rõ cụ thể đã xảy ra chuyện gì. Lão Kỳ đã lên đường rồi. Cứ để cho anh ấy xem chuyện gì xảy ra đã."
"Không phải là muốn đòi thêm tiền sao? Sau đó lại xấu hổ nói ra, cho nên mới dùng cách này?"
"Không có khả năng lắm." Lâm Dật nói:
"Lấy năng lực của lão Kỳ, nếu đối phương thật sự có suy nghĩ về phương diện này, anh ấy chắc chắn có thể nghe ra được, chuyện này cũng sẽ không ầm ĩ tới mức nói nặng như thế." Lâm Dật nói:
"Anh đừng đoán mò, không phải là vấn đề lớn đâu."
"Được rồi."
Kỷ Khuynh Nhan thu dọn đồ xong, hai người lái xe trở về nhà, bắt đầu cuộc sống buổi tối của người bình thường.
...
Nhà họ Vương ở Yến Kinh.
Vương Miện ngồi trên xe lăn, ba của anh ta - Vương Đình Sơn ngồi ở trên sô pha bên kia.
Nhưng ngồi đối diện với Vương Đình Sơn là một lão già râu tóc bạc trắng.
Ông già tên là Trần Sở Phong, luôn đi theo bên cạnh Vương Đình Sơn, đóng vai trò là một quân sự.
Ngoài ra, còn có một người đàn ông mặc bộ vest màu đen đứng ở trước mặt hai người.
Tên anh ta là Lý Mật, là trợ lý cấp cao của Vương Đình Sơn, rất nhiều chuyện của ông ta đều do người đàn ông này một tay lo liệu.
"Ông chủ, mọi chuyện đều đã thu xếp xong, tàu hàng của bọn họ đã bị cản lại." Lý Mật nói.
------
Dịch: MBMH Translate