Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1628 - Chương 1626: Xử Lý Xong Giúp Cô Rồi.

Chương 1626: Xử Lý Xong Giúp Cô Rồi.
Chương 1626: Xử Lý Xong Giúp Cô Rồi.
Chương 1626: Xử Lý Xong Giúp Cô Rồi.




"Hả? !"

Đỗ Tuyền ngây ngẩn cả người, từ đầu đến cuối, anh đều không xem Lâm Dật là đối tượng mua sắm.

Chỉ cho rằng anh ta tới là để so tài với phú nhị đại này, không nghĩ tới thật sự muốn mua xe.

"Xác định không có nói đùa chứ?"

"Anh thấy bộ dạng của tôi giống như đang đùa giỡn sao?" Lâm Dật nói:

"Hơn nữa tôi còn đưa thẻ cho anh rồi, còn có thể là giả à?"

"Được được được, vậy ngài chờ một lát."

Đỗ Tuyền vẫn có chút nửa tin nửa ngờ, vội vàng chạy về phía hậu trường, chuẩn bị quét thẻ thử một chút.

Nếu như tiền không vào tài khoản thì bất kỳ chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Sau khi Đỗ Tuyền rời đi, sự chú ý của mọi người đều tập trung đến trên người Lâm Dật.

Bọn họ cũng không cho rằng người này thật sự có tiền, chỉ cho là anh đang giả bộ.

Thật sự lại là một phú hào khiêm tốn?

Không bao lâu sau, Đỗ Tuyền chạy ra từ phía sau đài, mặt mày hớn hở đi đến trước mặt Lâm Dật.

"Tiên sinh, thẻ ngài đã quét xong, đây là hợp đồng, ngài cần ký tên."

Hành động của Đỗ Tuyền có thể nói như là một viên đá dấy lên ngàn cơn sóng!

Người ta được kêu ký hợp đồng, nhất định là đã trả hết tiền!

Thật đúng là một phú hào khiêm tốn!

Xe hơn 60 triệu, nói mua là mua, đúng là quá có tiền mà!

"Tôi cuối cùng cũng hiểu rõ, người anh em này thật sự có tiền, phú nhị đại kia chỉ sợ là không được."

"Vừa rồi lời thề son sắt, nói rằng cho dù chiếc xe này có hình dáng thế nào đều sẽ mua, còn nói mình cố ý chạy tới. Nhưng sau khi công bố giá cả, lại tìm các loại lý do nó không mua, xem ra chính là không có nhiều tiền như vậy, đúng là siêu dự tính."

"Nhưng cũng chỉ có hơn 10 triệu, nếu như muốn mua thì cũng không có vấn đề gì cả, dù sao giá trị con người của người ta cũng hơn 90 tỷ đó."

"Anh đúng là không hiểu gì cả, mấy phú nhị đại như bọn họ đều tiêu tiền trong nhà, không phải là của mình, không có khả năng chi tiêu tùy tiện được."

"Nếu theo như lời của anh nói thì người anh em kia là dùng tiền của mình để mua xe sao?"

"Có khả năng này, mắt không thèm nháy đã tiêu hơn 60 triệu, phú nhị đạo bình thường phú cũng không dám dùng tiền như thế, đoán chừng đều là của mình."

"Mù mẹ nó nói cái gì đó!"

Đổng Hàm Vũ nhịn không được mắng: "Lão tử có mua xe hay không có quan hệ gì với các người sao, còn nói ra nói vào, lão tử tìm người làm chết các người!"

Đổng Hàm Vũ thẹn quá hoá giận, nhảy xuống khỏi gian hàng, mang theo bạn gái của mình rời khỏi buổi triển lãm xe hơi, nếu không ở tại đây nữa thì sẽ tiếp tục mất mặt.

Đỗ Tuyền không để ý những việc này, bán được xe mới là chuyện chính.

"Tiên sinh, xe này đưa đến đâu đây?"

"Đưa đến nhà xe của trường đua xe quốc tế Trung Hải." Lâm Dật nghĩ một lúc, “Có thể đưa qua trong hôm nay không?"

Lâm Dật vốn định đưa đến Cửu Châu Các, nhưng có xe mới đương nhiên là muốn chạy vài vòng.

"Có thể, chúng tôi bây giờ sẽ sắp xếp đưa hàng hàng."

Sau khi nói chuyện đưa hàng, Lâm Dật và Tô Cách cũng chuẩn bị rời đi.

Nhưng mới vừa bước ra khỏi khu triển lãm xe hơi, vừa lúc bắt gặp Trương Thiên Thư và bạn trai của cô cũng đi ra từ bên trong.

"Thật đúng là oan gia ngõ hẹp, ở đây mà cũng có thể gặp phải các người!" Trương Thiên Thư hừ lạnh.

Sau khi bị Lâm Dật đánh mặt, hai người liền từ bỏ ý định mua Audi, đi dạo một hồi lâu trong khu triển lãm xe hơi, cuối cùng mua được một chiếc BMW X5.

Vốn nghĩ mua xe xong liền đi, không nghĩ tới lúc đi ra, còn đụng phải Tô Cách.

Tô Cách kéo cánh tay Lâm Dật, cố ý nói:

"Vừa rồi lúc đi theo chúng tôi cũng không có thấy cô nói oan gia ngõ hẹp, sao thế, sau khi bị bạn trai tôi đánh mặt lại không nguyện ý nhìn thấy chúng tôi?"

"Không phải chỉ mua chiếc xe hơn 1 triệu thôi sao, có cái gì mà kiêu ngạo, chúng tôi cũng mua nổi, chỉ là tôi không hư vinh giống như cô thôi!"

"Tôi hư vinh sao?"

Tô Cách nở nụ cười, "Trên người cô trên dưới đều là hàng hiệu, muốn nói hư vinh, tôi còn kém cô rất nhiều."

"Nói những thứ này thì có làm được cái gì, làm người thì vẫn nên so thực lực và năng lực, dựa vào người khác cuối cùng cũng không phải là bản sự."

"Nếu như cô nói như vậy thì tôi lại càng không sợ. Tôi sắp được thăng lên lên làm giáo đảng, so với người đi xuống như cô, cũng không bằng tôi ở phương diện này."

"Ha ha..." Trương Thiên Thư cười lạnh một tiếng, "Ai nói người đi lên là cô vậy? Không sợ người khác cười đến rụng răng sao?"

"Tuy còn chưa có thông báo, nhưng kết quả đã rất rõ ràng, mấy lãnh đạo trường học đã đề cử tôi, cô còn nói chuyện năng lực với tôi?"

"Thật đúng là nói khoác mà không biết ngượng, công tác nhiều năm như vậy, sao còn ngây thơ như là con nít thế?"

Hai tay Trương Thiên Thư vẫn ôm trước ngực.

"Nói thật cho cô biết, kết quả đã được định xuống, vị trí phó phòng là của tôi, cô cứ tiếp tục theo học đoàn ủy tại trường và làm chức chủ nhiệm của cô đi."

Tô Cách ngây ngẩn cả người, "Không thể nào, cô đừng có mà ăn nói lung tung."

"Biết ngày là cô không tin mà, cô có thể gọi điện cho Trương chủ nhiệm nhân sự, anh ta rõ ràng việc này nhất."

Ánh mắt Tô Cách di chuyển lòng vòng, có chút không chắc về chuyện này lắm.

Cô lập tức cầm điện thoại di động lên, bấm gọi điện thoại cho chủ nhiệm nhân sự.

"Trương chủ nhiệm, tôi muốn hỏi thăm chuyện này, về việc điểu chuyển nhân sự ở văn phòng đảng của trường, kết quả thế nào vậy?"

"Trước đó không phải nói là tôi sao?"

"Ừ ừ, tôi đã biết."

Cho dù không biết nội dung cuộc nói chuyện là gì, nhưng vẻ mặt của Tô Cách đã nói cho Lâm Dật đáp án.

Vị trí của cô đã bị cướp.

Lâm Dật yên lặng móc điện thoại di động ra, gửi cho Triệu Kỳ một tin nhắn wechat.

Trước đó bọn họ từng làm việc trong cùng một văn phòng, anh đương nhiên biết năng lực của Tô Cách.

Anh chuẩn bị nói chuyện này với Triệu Kỳ một chút.

"Thật hèn hạ!"

Tô Cách nắm chặt tay, tức giận đến thân thể đều run lên.

"Chuyện này thì có quan hệ gì với hèn hạ chứ?" Trương Thiên Thư cười lạnh. nói:

"Là năng lực của cô không được, sau cùng không được tuyển chọn, việc này còn oán trách người khác sao?"

"Đừng cho là tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, cô chính là đi lên từ cửa sau!"

"Cô đừng có mà ngậm máu phun người, cẩn thận tôi tố cáo cô tội phỉ báng." Trương Thiên Thư cũng không tức giận, âm dương quái khí nói:

"Cho nên mới nói, cho dù cô có mua được xe hơn 1 triệu cũng vô dụng, sau này trong trường học tôi chính là lãnh đạo của tôi, lúc nhìn thấy tôi nhớ chào hỏi."

"Cô!"

"Được rồi, đừng tức giận như vậy." Lâm Dật nói:

"Tôi sẽ giúp cô xử lý việc này, không cần thiết phải chấp nhặt với bọn họ."

Hai tay Trương Thiên Thư vẫn ôm trước ngực, ánh mắt dừng lại ở trên người Lâm Dật.

"Anh cho rằng anh là ai, còn có thể quản chuyện trường học của chúng tôi sao?"

Lâm Dật nở nụ cười.

"Ngay cả tôi là ai mà cũng không biết, xem ra cô đến trường học cũng không phải là để làm chuyện đứng đắn."

Bình thường mà nói, làm lãnh đạo của trường học hẳn là đều vô cùng quen thuộc đối với cơ cấu tổ chức thành viên của trường học.

Nhưng cô ta lại không biết người Phó hiệu trưởng là mình, xem xét chính là tới để mò cá.

Nếu như muốn nâng người này lên thì thật sự cần phải tâm sự với Triệu Kỳ thật tốt mới được, người hiệu trưởng này làm ăn kiểu gì thế không biết.

"Anh thì tính là cái gì, tại sao tôi lại phải biết anh..."

Reng reng reng _ _

Lúc nói chuyện, điện thoại của Trương Thiên Thư vang lên, sau đó mặt mày cô ta lập tức trở nên hớn hở, quay sang nói với Tô Cách:

"Trương chủ nhiệm gọi điện thoại tới cho tôi, đoán chừng là bảo tôi chuẩn bị tài liệu. Ngược lại là cô, không được tuyển thì cũng đừng nản chí, sau này nhớ làm việc cho tốt, nói không chừng còn có cơ hội."

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment