Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 165 - Chương 163. Một Chiếc Audi A6, Mà Đã Khiến Anh Ngông Cuồng Vậy Sao?

Chương 163. Một Chiếc Audi A6, Mà Đã Khiến Anh Ngông Cuồng Vậy Sao?
Chương 163. Một Chiếc Audi A6, Mà Đã Khiến Anh Ngông Cuồng Vậy Sao?

Chu Hoài Giang bị mắng đến nghệt cả mặt ra, trước kia mỗi lần đặt đồ ship tới hoặc là đồ mua hộ, anh đều bắt bọn họ vứt rác hộ.

Giờ thì khác rồi, cậu ta lại còn dám chửi mình?

Sao cậu ta dám làm thế?!

“Mẹ nó cậu đợi đó, tôi mà không khiếu nại cậu, thì tôi không phải họ Chu.”

“Họ thì cũng chỉ là họ thôi mà, anh muốn theo họ tôi cũng chẳng sao.”

Lâm Dật để lại một câu rồi xoay người rời đi, không hề quan tâm đến Chu Hoài Giang

Đi đến cửa, Lâm Dật nhìn thấy một anh shipper, trên tay cầm hai túi rác, vứt vào thùng rác, sau đó lại mở điện thoại ra gọi.

“Dạ thưa bà, tôi đã giúp bà vứt rác rồi, phiền bà đánh giá cho tôi năm sao nhé, cảm ơn bà.”

“Được được được, cảm ơn.”

Lâm Dật đi cũng không nhanh lắm, anh vừa đi vừa quan sát một chút, tiếp tục nhìn thấy ba anh shipper, thì có hai người cầm rác trên tay.

Nhất định là vứt giúp chủ nhà rồi.

Còn có một chuyện quái đản nhất, có một anh shipper giao đồ ăn tới, trên tay không chỉ cầm đồ ăn, mà còn có mười mấy bọc chuyển phát nhanh.

Nếu không phải trên người mặc đồ của Mỹ Đoàn, thì còn tưởng là người chuyển phát nhanh nữa chứ.

Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Lâm Dật có chút khó chịu.

Cuộc sống thật không dễ dàng, quá khó khăn.

Vào lúc Lâm Dật chuẩn bị rời đi, nhìn thấy một người mặc đồng phục của Ele.ne, vác theo một chiếc bàn nát tươm trên lưng, cực nhọc vứt vào thùng rác.

Lâm Dật không đứng nhìn được nữa, lập tức chạy sang giúp đỡ.

“Từ từ, để tôi khiêng giúp anh.”

“Cảm ơn anh.”

Sự xuất hiện của Lâm Dật giúp anh giao hàng đỡ được bao nhiêu gánh nặng.

Thở hổn hển, vứt cái bàn vào thùng rác gần đó, hai người cùng ngồi xuống bậc thềm nghỉ giải lao.

“Người anh em, cảm ơn cậu, mẹ nó mệt chết đi được.” Người giao hàng nói, thuận tay lấy ra hai điếu đại tiền môn.

“Nào, làm một điếu đi.”

“Có phải chuyện gì to tát đâu, cảm ơn gì chứ.” Lâm Dật cười nói, nhận lấy điếu thuốc.

Việc hút thuốc, sau khi tốt nghiệp đại học Lâm Dật đã bỏ rồi, chỉ có lúc nào thức đêm không nghỉ như hôm qua, mới làm vài điếu.

Nhưng điếu thuốc này, Lâm Dật không nỡ từ chối, sợ làm ảnh hưởng đến lòng tự trọng của vị huynh đệ kia.

“Làm công việc giao hàng này vất vả quá.” Người giao hàng nói: “Có lúc, tôi cũng không biết mình là người đổ rác, hay là người giao hàng nữa."

“Từ chối là được mà.”

“Nếu như từ chối khách hàng, sẽ bị đánh giá xấu, app sẽ phạt cậu một khoản, coi như mất cả ngày lương, thật khó phục vụ quá.” Anh giao hàng nói:

“Bình thường, nhìn thấy người như chúng ta, mọi người đều tránh xa, ông chủ mà chủ động đến giúp đỡ như cậu, quả thật là quả ít.”

Lâm Dật cười nói, “Thực ra tôi không phải ông chủ gì, chỉ là chân sai vặt thôi, chúng ta không khác nhau là bao.”

“Không phải chứ, thế sao cậu không mặc đồng phục, không sợ bị phạt tiền à.” Anh shipper nói: “Cậu đẹp trai như thế, làm chân sai vặt thật không đáng, tùy tiện bám chân mấy phú bà, cũng đủ để ăn sung mặc sướng rồi.”

“Mỗi người đều có tham vọng riêng.” Lâm Dật cười nói.

“Mẹ nó, cậu vẫn còn chưa đi nữa!”

Đúng lúc hai người đang nói chuyện, cách đó không xa bỗng phát ra tiếng chửi, Lâm Dật quay đầu nhìn.

Phát hiện người vừa mở mồm, là người vừa mua hàng, trên tay vẫn đang cầm hai túi rác.

“Sao nào? Tìm tôi có chuyện gì.”

“Không có gì, chỉ là muốn cảnh cáo cậu một chút, đánh giá 5 sao của cậu không còn nữa đâu, hơn nữa tôi sẽ gọi điện thoại khiếu nại cậu, công việc này cậu đừng mơ được làm nữa.”

“Hoan nghênh.” Lâm Dật không hề quan tâm.

Anh giao hàng nhìn thấy thế thì chết lặng, “Người anh em, cậu làm ra chuyện gì vậy?”

“Khi tôi giao hàng xong, anh ta bảo tôi đi vứt rác, tôi không thèm quan tâm, liền thẹn quá hóa giận,”

“Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà.” Người giao hàng đứng dậy, nhìn Chu Hoài Giang nói:

“Tiên sinh, anh bớt giận chút đi, chỉ là hai túi rác thôi mà, anh đừng chấp nhặt với bạn tôi nữa, anh gọi điện khiếu nại như thế, là chúng tôi đã mất toi một ngày công rồi, vừa nhìn là biết anh là người rộng lượng bao dung, hà tất phải chấp nhặt với người như chúng tôi.”

Vì vừa nãy Lâm Dật mới giúp anh ta, nên lúc này, anh shipper muốn nói giúp cậu ấy vài câu.

“Cút sang một bên đi, thùng rác ngay trước mặt đây, tôi vứt cậu vào nhé?” Chu Hoài Giang mắng mỏ.

“Cái này….”

Bị mắng một trận, anh giao hàng không nói nữa, dù trong lòng có tức giận, nhưng không còn cách nào, những đồng tiền bản thân kiếm ra chính là như vậy, quả thật là thấp hèn.

“Được rồi, đừng so đo với loại người ngu xuẩn đó nữa.” Lâm Dật nói.

“Cậu nói ai ngu!”

“Nói anh chứ ai, lẽ nào tai điếc rồi à? Hay muốn tôi nhắc lại lần nữa?”

Nghe thấy hai người cãi nhau, những người xung quanh cũng dừng lại xem náo nhiệt.

Đây cũng là lần đầu tiên nhìn thấy shipper dám cãi tay đôi với khách hàng, chẳng nhẽ không muốn làm nữa sao?

“Người này tôi biết, nhà nhiều tiền phết, hình như còn lái một chiếc Audi A6, là người khá có quyền lực.”

“Tên nhóc này xong đời rồi, có khi còn bị ép chết.”

“Mấy người này cũng thật là, còn không biết mình là ai, không hề biết mình biết ta.”

Chu Hoài Giang tức giận hét ầm lên: “Một thằng nhãi sai vặt, ai cho mày cái cái dũng khí để mà mày tự tin như thế, tao nói cho mày biết, chuyện này tao sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu!”

“Vậy thì ai cho anh dũng khí, khiến anh ngông cuồng như thế?

“Nói cho mày biết, tao là giám đốc kinh doanh của Thạch Hóa Thụy Gia."

Nói xong, Chu Hoài Giang rút chìa khóa xe ra, bật đèn một chiếc Audi A6 đỗ cách đó không xa.

“Lương của tao một năm 500 ngàn tệ, đi loại xe Audi A6 mới nhất, đó là thứ khiến tao tự tin, mày lấy cái gì để so với tao?”

Nhìn thấy chiếc Audi A6 của Chu Hoài Giang, anh shipper đứng dậy kéo tay Lâm Dật.

“Người anh em, cậu bình tĩnh chút đi, chiếc xe đó không rẻ đâu, chúng ta không so được với người ta, nếu cậu còn muốn có miếng ăn, thì mau nhận sai đi, không thì một chút cơ hội hối cải cũng không có đâu.”

“Hối cải, tại sao tôi phải hối cải? Loại người như thế này, không cần phải sợ anh ta.”

“Nhưng chúng ta không đấu nổi với anh ta đâu, chỉ cần anh ta khiếu nại một cái, thì cậu sẽ mất việc đó.”

“Hì hì, vẫn là người anh em của mày sáng suốt, có thể hiểu rõ thân phân của mình là gì.” Chu Hoài Giang cười nói.

“Tao cũng không làm khó mày nữa, kẻo người khác lại bảo tao ức hiếp mày, chỉ cần mày dập đầu xin lỗi, tao sẽ không so đo với mày, thậm chí còn đánh giá cho mày 5 sao.”

“Chỉ là một chiếc Audi A6 thôi mà đã khiến anh ngông cuồng vậy sao?” Lâm Dật cười nói

“Ha ha…”

Lời nói của Lâm Mặc khiến tất cả mọi người có mặt tại đó đều bật cười lớn.

“Thằng nhóc này bị sao thế nhỉ, chỉ là một chân sai vặt thôi mà, lại có thể coi thường một người đi xe Audi A6?”

“Tôi cũng thấy khó hiểu, lẽ nào là anh hùng bàn phím trong truyền thuyết? Sao ngoài đời cũng có loại người như vậy?”

“Chắc là người mới làm rồi, sau khi nhận mấy lần đánh giá xấu và khiếu nại, thì khác tự biết trời cao đất dày thôi.

“Chắc chưa va chạm xã hội bao giờ, chỉ là một chân sai vặt thôi mà, giằng co làm gì!”

Chu Hoài Giang nghịch chiếc chìa khóa xe trong tay, “Tao rất muốn biết, thứ gì đã cho mày dũng khí ngông cuồng như thế? Còn coi thường cả chiếc Audi A6 của tao?

Lâm Dật lấy chiếc chìa khóa xe ra bấm nút, đèn pha Koenigsegg bật sáng, cửa xe mở ra.

“Đây chính là dũng khí của tôi?”

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 163.
Bình Luận (0)
Comment