Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1656 - Chương 1654: Nghỉ Việc.

Chương 1654: Nghỉ Việc.
Chương 1654: Nghỉ Việc.
Chương 1654: Nghỉ Việc.




Sau khi rời khỏi khoa học kỹ thuật Lam Kình, tâm trạng của Tống Gia Du thật lâu không thể bình phục.

"Anh rể, anh vậy mà quen biết được một nhân vật lớn như vậy, vậy em hưởng lây được từ anh. Con đường khởi nghiệp sau này không phải sẽ rất thuận buồm xuôi gió sao."

Trầm tư vài giây, Lâm Dật gật đầu nói: "Trên lý thuyết là như vậy."

"Tại sao là lý thuyết? Với thân phận và địa vị của anh bây giờ ở toàn bộ Trung Quốc còn ai dám trêu chọc anh chứ."

"Kỳ thực việc hôm nay, em một chút lý cũng không chiếm, chúng ta tìm người ta cũng vô dụng, pháp luật cũng sẽ không đứng về phía của em. Sở dĩ anh động thủ, là bởi vì anh ta quá ngông cuồng, nhìn có chút ngứa mắt." Lâm Dật nói:

"Tam thể hẳn là xem qua, này là thuộc về hàng duy đả kích, anh mạnh hơn anh ta, anh có thể không giảng đạo lý đem anh ta đè chết. Anh ta ngay cả năng lực chống cự cũng không có."

"Về sau, nói không chắc lúc nào đó, cũng có thể sẽ gặp phải người có thể nghiền ép anh, tập đoàn Lăng Vân cũng sẽ không còn tồn tại nữa, hiểu ý của anh không?"

"Hiểu."

"Hiện tại, có anh với chị của em bảo kê, em có thể thuận buồm xuôi gió, thậm chí đời này cũng sẽ không có gợn sóng quá lớn. Nhưng em vẫn phải có năng lực của bản thân, nếu không rồi cùng rác rưởi không thể nghi ngờ."

Tống Gia Du lặng lẽ lau nước mắt, "Em biết rồi anh rể, cám ơn anh."

"Cảm động lắm sao?"

"Ừm."

"Chuyện của anh với chị Băng, không nên nói lung tung."

"Em sẽ cố gắng hết sức."

"Lại cho 30 triệu nữa."

"Cái gì chị Băng chị Thủy gì, em không biết người này là ai."

Lâm Dật thoả mãn gật đầu, dựa vào trình độ tư duy nhanh nhẹn này, nuôi sống mình là không có vấn đề rồi.

Lâm Dật nhìn đồng hồ đeo tay một cái, phát hiện đã hơn mười hai giờ, vỗ vỗ vai Tống Gia Du.

"Trước tiên đi xử lý cục diện rối rắm của công ty của các em, anh còn bận chuyện khác nữa, muốn đi một chuyến đến huyện Đông Ba."

"Chờ khi nào anh trở lại, không phải là đi ngang qua Dư Hàng sao."

"Em có việc gì sao?"

"Trở về mời ngài ăn cơm." Tống Gia Du dùng vai đụng Lâm Dật, nói:

"Em nghe người công ty của các anh nói, anh thích Đại Bảo kiếm, em sẽ sắp xếp cho anh đi trung tâm tắm rửa tốt nhất ở Dư Hàng."

"Em cảm thấy, anh còn sẽ để cho em nắm được cán, sau đó để cho em đi khai báo sao?"

Tống Gia Du lườm một cái, thực sự là tinh ranh mà.

Hai người mỗi người đi một ngả, Lâm Dật gọi điện thoại cho Tiêu Băng, xe của mình bị hư rồi, chỉ có thể ngồi xe của cô ấy đến huyện Đông Ba.

Hơn nửa giờ sau, hai người lái xe đến huyện Đông Ba.

Nhưng còn chưa tới trong huyện, Tiêu Băng đã dừng xe lại.

Nhìn qua một khu công nghiệp lớn, "Thực sự là mảnh đất tốt."

Người thường xem trò vui, người trong nghề giữ cửa.

Ở trong mắt của Tiêu Băng, mảnh đất này dường như mang theo vô vàn hi vọng.

"May mà lúc trước đi theo anh đầu tư, nếu không liền bỏ qua cơ hội này rồi."

"Trong vòng ba năm, nơi này còn có chút cơ hội, tương lai vẫn chưa biết trước được. Cô có thể tập trung vào điều này, coi như là rèn luyện. Nhưng trọng tâm kinh doanh của gia đình cô, không nên tùy tiện thay đổi."

"Biết rồi anh Lâm."

"Đi, đi về trong huyện, ăn cơm trưa trước rồi bắt đầu làm việc."

"Được."

Hai người lái xe đến huyện.

Lâm Dật phát hiện, đừng nói là so với nửa năm, trong hai ba tháng kể từ khi mình rời đi, huyện Đông Ba cũng có biến hóa rất lớn.

Vài khu dân cư đều trong giai đoạn xây dựng, người ta lui tới hơn nhiều, xe cũng nhiều.

Hơn nữa tùy ý có thể thấy được bóng người bước chân vội vã, bận rộn.

Tuy rằng về phương diện cơ sở hạ tầng cải thiện cũng không lớn, nhưng nó bên trong cũng đã tốt hơn một chút xíu rồi.

Và đây cũng là điều mà Lâm Dật muốn nhìn thấy.

Sau đó, hai người tìm một nhà hàng, đơn giản giải quyết bữa trưa của mình.

Lúc tính tiền, phát hiện đã tiêu hơn 60 đồng tiền, Lâm Dật tính toán một chút thì ra là các món ăn đều đã tăng giá không ít!

Mà đây chính là minh chứng tốt nhất cho thấy nền kinh tế đã được cải thiện.

"Anh Lâm, bây giờ đi đâu?" Từ nhà hàng đi ra, Tiếu Băng hỏi.

"Đi tới tòa nhà của huyện, cô đã đi tới đó lần nào chưa."

"Có ấn tượng, hình như em đã đi ngang qua rồi."

"Đi thôi."

Lái xe chưa tới năm phút đồng hồ, hai người đã tới tòa nhà văn phòng.

Trong phòng làm việc, Lý Khánh Khải đang ăn cơm mang từ nhà tới, một cái tay khác nắm điện thoại di động xem Internet.

Trước đó Lâm Dật còn phàn nàn qua, người cũng đã lớn như vậy lại còn xem Internet, cuối cùng bị Lý Khánh Khải ngay chính phản bác.

Nói anh ta xem là {{Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới}}, là truyện nổi tiếng ở trên Internet.

Lúc đó Lâm Dật không tin quỷ quái, ôm lòng hiếu kỳ xem qua, phát hiện nội dung quả thật không tệ.

Chủ yếu là, nhân vật chính trải qua chuyện cũng giống như mình, rất hiện đại.

Dứt khoát còn thưởng cái minh chủ, trò chuyện rất sôi nổi trong diễn dàng.

"Nha, tiểu tử cậu trở về rồi à!"

Nhìn thấy Lâm Dật, Lý Khánh Khải tiến lên đón, "Sau một năm, cảm giác cậu mập ra nha, ha ha ..."

"Chúng ta cũng vậy." Lâm Dật cũng cười ha hả nói.

Sau đó, Lâm Dật giới thiệu một chút, xem như là chào hỏi quen biết.

Tuy nhiên theo quan điểm của Lý Khánh Khải, quan hệ của hai người khẳng định không được bình thường.

Lớn lên đẹp đẽ chính là không giống nhau, lúc nào cũng có những cô gái vây xung quanh.

"Sao chỉ có một mình anh ở đây, Tự Cẩm đâu, ra ngoài làm việc rồi à?"

"Không có, được điều tới trường học Đỉnh Hố."

"Đi trường học Đỉnh Hố?" Lâm Dật kinh ngạc nói:

"Cô ấy là chủ nhiệm văn phòng xóa đói giảm nghèo, đi trường học Đỉnh Hố làm cái gì?"

"Đừng nói nữa, giáo viên ở trường học trong huyện có một số đã từ chức, còn có một số người thì đang bãi công, không cho học sinh lên lớp, làm cho các trường học đều không có giáo viên." Lý Khánh Khải nói:

"Nhưng lớp học của trẻ em không thể bỏ lại phía sau, lãnh đạo huyện liên quan cùng với bí thư Vương nghiên cứu đem những sinh viên đại học này phái tới chống đỡ Đỉnh Hố. Chờ sau khi giải quyết xong vấn đề giáo viên ở đó, lại gọi bọn họ trở về."

"Được rồi, sao họ lại bãi công?"

"Tình hình trong huyện không phải càng ngày càng tốt lên sao, những giáo viên đó ghét bỏ tiền lương của mình thấp, muốn trong huyện tăng thêm tiền lương cho họ."

Lâm Dật suy nghĩ một chút, "Tôi nếu như không có nhớ lầm, tiền lương bọn họ hẳn là 2800 một tháng, phải không? Giá hàng trong huyện tăng là điều bình thường, tăng thêm chút tiền lương cũng coi như bình thường."

"Trong huyện cũng đã đáp ứng rồi, từ tháng trước đã bắt đầu tăng tiền lương, nhưng tài chính trong huyện đem tiền dùng ở những địa phương khác, hơn nữa xí nghiệp thu thuế, năm nay còn chưa tới vị, cho nên tạm thời còn chưa phát ra."

"Nói như vậy, chính là trong huyện không đúng, đã đáp ứng với người ta rồi mà không làm, đây nhất định là không được."

"Không phải như vậy, chính là tạm thời không trả, khi nào thu thuế sẽ đem tiền lương lúc trước bù qua cho bọn họ."

"Nếu như như cách này thì coi như tạm được."

"Nhưng bọn họ lại không biết đủ." Lý Khánh Khải nói:

"Dựa theo quy định của huyện, mức tiền lương sẽ được tăng lên 3500, lại lên ba hiểm. Nhưng bọn họ muốn 4500 tiền lương, còn muốn nhận năm bảo hiểm và một quỹ nhà."

"Cao như vậy?" Lâm Dật bất ngờ nói:

"Như Trung Hải với Dư Hàng cũng là hơn 6000 thêm năm bảo hiểm, có vẻ như đều không có công quỹ."

"Nếu không tại sao nói khó làm đây, vậy cũng không thể điều đám Tử Cầm và những sinh viên đại học kia tới được."

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment