Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1658 - Chương 1656: Không Cần Bọn Họ.

Chương 1656: Không Cần Bọn Họ.
Chương 1656: Không Cần Bọn Họ.
Chương 1656: Không Cần Bọn Họ.




"Ui, Lâm chủ nhiệm, ngài sao lại tới đây."

Tại cấp bậc hành chính, Lâm Dật không bằng Đinh Văn Quân.

Nhưng trong lòng của anh rất rõ ràng, tại toàn bộ huyện Đông Tam, ngoại trừ Vương Vận Giang thì Lâm Dật là người có quyền lên tiếng nhất.

Bởi vì không có anh thì sẽ không có huyện Đông Tam hôm nay.

"Đinh hiệu trưởng, vị này là?"

Nhìn thấy Lâm Dật đột nhiên xông tới, Lưu Bảo Quốc cảm thấy có chút lạ lẫm.

"Vị này là Lâm chủ nhiệm xóa đói giảm nghèo của huyện Đông Tam."

Lưu Bảo Quốc gật gật đầu theo bản năng, mình thuộc về giáo dục, anh ta là giúp đỡ người nghèo, hai người bắn đại bác cũng không tới.

Anh ta đến nơi này, đoán chừng là còn có những chuyện khác.

"Đinh hiệu trưởng, Lâm chủ nhiệm tới tìm anh, đoán chừng là có những chuyện khác. Chúng tôi không quấy rầy nữa, về phần chuyện vừa mới nói thì làm phiền anh xin lãnh đạo phía trên, chúng tôi chờ tin tức của anh."

"Đi đi." Đinh Văn Quân lạnh lùng nói.

"Đợi lát đã, anh khoan hãy đi."

Lâm Dật gọi Lưu Bảo Quốc lại.

"Lâm chủ nhiệm tìm tôi có việc gì sao?"

"Cũng không phải là chuyện gì lớn, chỉ muốn xác minh một chút tình huống với anh." Lâm Dật vừa cười vừa nói:

"Nghe nói các người yêu cầu trong huyện tăng lương, 4500 tệ một tháng, còn có bảo hiểm một năm, là thật sao?"

"Đúng vậy, tôi cảm thấy yêu cầu của tôi không quá phận, đây có thể được xem là yêu cầu cơ bản nhất." Lưu Bảo Quốc lời thề son sắt nói.

"Yêu cầu quả thực không cao lắm, dù sao tại thành thị như Trung Hải và Dư Hàng đều đạt tới 6000 tệ một tháng, hơn nữa cũng đều có bảo hiểm một năm."

Hả?

Lưu Bảo Quốc là người rất thông minh, một chút đã nghe được ý bên ngoài của Lâm Dật.

"Lâm chủ nhiệm, ngài đây là có ý gì?"

"Tôi chính là muốn nói với các người, chờ khi tình huống của huyện Đông Tam chuyển biến tốt, thì tăng lương cũng có khả năng, bảo hiểm một năm cũng không nói chơi." Lâm Dật dừng một chút, nói:

"Nhưng bây giờ, kinh tế trong huyện vừa mới khôi phục, có thể cho các người 3500 tệ một tháng, lại thêm bảo hiểm ba tháng đã là không tệ rồi, không cần thiết phải nhìn chằm chằm vào chút lợi ích trước mắt."

Nếu như có thể mà nói, Lâm Dật vẫn rất muốn giữ những người này lại.

Dù sao thì trong huyện chỉ có một trường học, tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông đều ở đây, vẫn luôn ở trong trạng thái thiếu giáo viên, dựa vào việc bản thân tìm đến những người kia mà muốn bao trùm toàn diện thì còn có rất khó.

Nghe Lâm Dật tới là để khuyên việc này, Lưu Bảo Quốc lập tức thay đổi sắc mặt.

"Đây là yêu cầu thấp nhất của chúng tôi, vừa rồi đã nói với Đinh hiệu trưởng. Lâm chủ nhiệm cũng không cần khuyên, thiếu một phân tiền thì chúng tôi đều sẽ không lại ở chỗ này."

"Không nể một chút tình cảm nào sao?"

"Anh có lẽ không biết, tôi là giáo viên ưu tú duy nhất trong huyện, có rất nhiều trường học tới đào tôi, tiền lương đều khoảng từ 5000. Tôi đây là ngoảnh đầu nể tình cũ, mới một mực không đi, dù là tới đàm phán thì cũng chỉ muốn 4500 một tháng, chẳng lẽ tôi làm còn chưa đủ sao?"

"Vậy chính là không có chỗ trống nào có thể nói chuyện đúng không."

"Đúng thế."

Lâm Dật quay đầu, nhìn hai mươi mấy người phía ngoài, "Suy nghĩ của các người cũng là như vậy sao?"

"Đúng, 4500 một tháng, cộng thêm bảo hiểm một năm, nếu như có một yêu cầu không thỏa mãn thì không làm nữa."

So với Lưu Bảo Quốc, thì giáo viên chờ bên ngoài đều có EQ thấp hơn một chút, ngay cả lời nói tối thiểu nhất trên quan trường mà cũng không nói.

"Vậy được rồi, nếu đã không có chỗ thương lượng thì các người thu dọn đồ đạc rồi về nhà đi."

"Vậy chuyện ngày hôm nay trò chuyện đến đây vậy, nhưng mà tốt nhất có thể nhanh có kết quả một chút, bởi vì có mấy nhà dạy học đang liên hệ với tôi. Nếu như một tuần lễ sau, còn không có kết quả thì tôi sẽ đi."

"Không cần chờ một tuần lễ đâu, hiện tại đi là được." Lâm Dật nói.

"Anh có ý tứ gì?"

"Chuyện này không phải rõ rồi sao, trường học không có khả năng đưa ra điều kiện như vậy. Các người lại không chịu buông, hai bên không thể điều hòa mâu thuẫn, các người chỉ có thể từ chức."

Từ chức!

Nghe thấy hai chữ này, hai mươi mấy giáo viên ngoài cửa đều có chút hoảng.

Bởi vì bọn họ tới đây, căn bản không muốn từ chức, chỉ muốn tranh thủ thêm chút phúc lợi cho bản thân mình.

Nếu quả thật từ chức, sau này sẽ không có thu nhập, còn làm thế nào nuôi sống gia đình đây?

Lưu Bảo Quốc nhìn ra tâm trạng đang xao động của mọi người, không nhanh không chậm nói:

"Trong huyện không thể thỏa mãn được điều kiện thấp nhất của chúng ta, làm ở đây cũng không có ý nghĩa, mọi người dọn dẹp đồ một chút rồi đi thôi."

Ánh mắt của mọi người đều rơi xuống trên người Lưu Bảo Quốc, phát hiện lúc anh ta nói chuyện vẫn luôn ra hiệu ánh mắt với bọn họ, đoán chừng là có dụng ý của mình.

Các giáo viên đều ngầm hiểu, không hổ là thầy Lưu, đây là đang tạo áp lực cho hiệu trưởng.

"Đi thôi, về thu dọn đồ đạc, mỗi tháng chỉ kiếm lời được chút tiền như vậy, làm cũng không có ý nghĩa. Có nhiều trường học như vậy, tùy tiện cũng có thể tìm được nơi lương cao hơn so với ở đây, không cần thiết phải tốn sức làm gì."

Mọi người ào ào rời đi, về tới phòng làm việc của mình, chuẩn bị thu dọn đồ đạc, làm bộ như muốn từ chức.

"Lâm chủ nhiệm, ngài như thế nào..."

Thấy Lâm Dật đuổi hết những giáo viên này đi, Đinh Văn Quân có chút hoảng, nhưng lại không dám nói gì.

Lâm Dật nhún vai, nói:

"Tôi cũng không muốn, là bọn họ không muốn ở lại trường học, tôi có thể có biện pháp nào đây."

"Thật sự muốn sa thải bọn họ sao?"

"Không phải vậy thì sao? Trong huyện có thể đưa ra đãi ngộ như vậy sao?"

"Nhưng nếu như bọn họ rời đi, thì trường học cũng không cần mở nữa." Đinh Văn Quân khổ sở nói:

"Những học sinh khác thì dễ nói, nhưng những học sinh cấp hai và cấp 3 sắp tham gia thi chuyển cấp và thi tốt nghiệp trung học, không thể bị dở dang một phút đồng hồ nào cả."

"Đinh hiệu trưởng yên tâm, tôi sẽ giúp anh giải quyết chuyện này."

"Giải quyết?"

"Tôi sẽ điều 32 giáo viên ưu tú từ thành phố Dư Hàng, mỗi một người đều có kinh nghiệm phong phú, đều nguyện ý nhận chức ở trường học trong thời gian dài." Lâm Dật nói:

"Tôi không tiện đánh giá trình độ của bọn họ, nhưng tôi cảm thấy hẳn là mạnh hơn mấy giáo viên trường học bình thường nhiều."

"Điều giáo viên ưu tú từ Dư Hàng tới sao?"

Đinh Văn Quân cảm thấy chấn động, tựa như nghe được chuyện gì đó không thể tin nổi vậy.

"Vừa rồi đã gọi điện thoại cho tôi, nói đang ngồi xe buýt đến trong huyện." Lâm Dật nhìn đồng hồ đeo tay một cái,

"Tôi đã gửi vị trí của trường học cho bọn họ, đoán chừng hiện tại đã đến, chúng ta ra ngoài đón một chút đi, phải cho người ta chút mặt mũi."

"Được, được, được, nhanh đi ra xem một chút, đừng lạnh nhạt với người ta."

...

Trong phòng làm việc của giáo sư, Lưu Bảo Quốc và các giáo viên khác cũng không có thu dọn đồ đạc, mà tụ lại một chỗ.

"Lưu lão sư, chẳng lẽ chúng ta thật sự phải từ chức? Trong nhà của tôi đều nhờ vào chút tiền lương này để nuôi sống gia đình."

"Vội cái gì, sao không giữ được bình tĩnh như thế."

Lưu Bảo Quốc bình chân như vại châm điếu thuốc, dường như tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của mình.

"Nếu như chúng ta thật sự từ chức, những học sinh cấp 2 và cấp 3 phải làm sao bây giờ?"

"Chẳng lẽ là giả vờ từ chức? Không cần thu dọn đồ vật đúng không."

"Không, nhất định phải thu dọn, phải diễn cho tròn vai." Lưu Bảo Quốc nói:

"Đợi đến lúc không có ai dạy học, bọn họ chỉ biết trợn tròn mắt, nhất định sẽ đi tìm chúng ta, như vậy không phải là đã đạt được mục đích tăng lương rồi sao."

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment