Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1659 - Chương 1657: Kế Phản Gián.

Chương 1657: Kế Phản Gián.
Chương 1657: Kế Phản Gián.
Chương 1657: Kế Phản Gián.




Nghe Lưu Bảo Quốc giải thích như thế, mọi người lập tức hiểu ra.

Bởi vì mình đang chiếm quyền chủ động, nên cho dù như từ chức thì bên phía trường học cuối cùng cũng sẽ tìm mình về.

Nếu không thì trường học sẽ phải đóng cửa.

Loại chuyện này cần giáo viên có kinh nghiệm, bản thân họ quả thực thiếu một chút.

"Mọi người đừng chớ ngẩn ra đó, nhanh thu dọn đồ đạc đi." Một giáo viên năm đeo theo kính lên tiếng:

"Nếu như chúng ta không thu dọn đồ đạc rời đi, Đinh hiệu trưởng sẽ cho rằng chúng ta đang đùa giỡn, nhất định phải cho trường học chút áp lực."

"Đúng đúng đúng, phải lập tức thu dọn đồ đạc rời đi, nói cho anh ta bản thân mình không làm nữa."

Được nhiều người ủng hộ, hai mươi mấy giáo viên cũng bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Sau khoảng hai mươi mấy phút sau, tất cả mọi người đều thu dọn xong đồ đạc, ôm lấy các hộp lớn nhỏ không đều đi ra ngoài.

"Trước khoan lại vội đi, lên tiếng chào hỏi với Đinh hiệu trưởng đã.” Lưu Bảo Quốc nói:

“Đến nói cho anh ta biết chúng ta muốn đi, tự nghĩ biện pháp sau đó đi."

"Đúng đúng đúng, đi qua lên tiếng chào hỏi, haha... Tốt xấu gì cũng làm ở trường học nhiều năm như vậy, nhất định phải đi nói một tiếng."

Sau khi thương lượng xong đối sách, mọi người ào ào xách hành lý của mình, đi về văn phòng của Đinh Văn Quân.

Nhưng sau khi đi vào văn phòng thì phát hiện Đinh Văn Quân không ở đây.

"Ừm? Người đi đâu rồi?" Giáo sư nam đeo kính mắt nói.

"Đoán chừng là đi nghĩ biện pháp." Lưu Bảo Quốc nói:

"Nếu đã không còn ở đây thì chúng ta cũng đi thôi, dù sao quyền chủ động đang nằm trên tay chúng ta, không cần sợ gì cả."

"Đương nhiên, nếu như không tăng tới 4500 và bảo hiểm một năm thì đánh chết tôi cũng không làm ở đây."

Mọi người anh một lời tôi một câu đi về bên ngoài, vẻ mặt đắc ý, giống như là đánh thắng một trận vậy.

"Nhưng mà có chuyện, tôi phải nói trước với các người." Trên đường, Lưu Bảo Quốc nói.

"Chuyện gì, anh cứ nói."

"Tôi đoán trong khoảng thời gian này trường học nhất định sẽ gọi điện thoại cho chúng ta, nhưng mỗi người phải nhớ kéo căng dây thần kinh, tuyệt đối không thể nới miệng. Nếu có một người như xe bị tuột xích thì lần bãi công này sẽ không có một chút ý nghĩa nào nữa, tuyệt không thể để Đinh hiệu trưởng ly gián chúng ta."

"Yên tâm, trước đó lúc ở nhà, anh ta đã gọi điện thoại cho chúng tôi, anh thấy chúng tôi đã khi nào buông lỏng chưa."

"Không phải vậy sao, chúng ta đang tranh thủ lợi ích cho mình, ai sẽ làm loại chuyện hại người không lợi mình kia chứ."

Lưu Bảo Quốc hài lòng gật đầu, “Nếu tất cả mọi người đều tỏ thái độ này, tôi cũng không nói thêm gì nữa. Tôi dám khẳng định, không cần một tuần, trường học nhất định sẽ không kìm được, nhất định sẽ gọi chúng ta trở về, tóm lại là đừng hoảng hốt, ngày tốt đang chờ chúng ta ở phía sau."

"Được rồi!"

Mọi người ào ào hưởng ứng, dường như thấy được ánh sáng rạng đông lờ mờ.

Nhưng mà, lúc đi ra khỏi tòa nhà dạy học, đoàn người đột nhiên dừng bước.

Bọn họ nhìn thấy một đám người đang đi về phía toàn nhà dạy học bên này!

Dẫn đầu, chính là Đinh Văn Quân và Lâm chủ nhiệm xóa đói giảm nghèo!

"Xảy ra chuyện gì vậy, sao lại có nhiều người như thế? Đến làm gì vậy?"

"Không phải là người tới tham quan đó chứ?"

"Giáo viên như chúng ta đã rời đi, Đinh hiệu trưởng còn mời nhiều người như vậy tới tham quan, chuyện phiếm gì thế này."

Lưu Bảo Quốc cười cười, "Được rồi, đừng thảo luận lung tung nữa, đi qua nhìn một chút là biết."

Bọn người Lưu Bảo Quốc đi tới trước mặt Đinh Văn Quân và Lâm Dật trước mặt.

Bọn họ còn cố ý nâng đồ trên tay lên cao, sợ Đinh Văn Quân nhìn không thấy.

"Đinh hiệu trưởng, dẫn người đến tham quan sao."

Đinh Văn Quân gật gật đầu, lập tức hỏi: "Các người đây là muốn làm gì?"

"Vừa rồi không phải đã nói với ngài rồi sao, chúng tôi dự định từ chức, vừa thu dọn xong đồ vật, chuẩn bị đi."

"Đi đi, cuối tháng này, tôi sẽ tổng kết tiền lương của các người."

Lưu Bảo Quốc có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới Đinh Văn Quân lại giả trang mạnh mẽ như vậy.

Ha ha, anh đã tính nhầm rồi, cho dù có kết tiền lương thì chúng tôi cũng sẽ không sợ.

"Vậy đành làm phiền Đinh hiệu trưởng rồi."

Đinh Văn Quân không quan tâm đến bọn người Lưu Bảo Quốc nữa, cười nhìn về phía giáo viên được điều động từ Dư Hàng tới:

"Các vị giáo viên, tôi mang các người tới trong trường học thăm quan một chút, sau đó sẽ sang khu dạy học. Tôi cũng đã gọi người đi sắp xếp chỗ ở, hai người một phòng, đảm bảo sạch sẽ, nhất định có thể cung cấp cho các người một môi trường dạy học tốt nhất."

"Cảm ơn Đinh hiệu trưởng." Một giáo viên nam trung niên nói:

"Chúng tôi tới đây cũng không phải là để hưởng thụ, toàn bộ cứ dựa theo tiêu chuẩn của trường học là được."

"Như vậy sao được, các người đều là giáo viên ưu tú của Dư Hàng, có thể tới huyện Đông Tam chúng tôi, nhất định phải được tiếp đãi theo quy cách tốt nhất, sau này học sinh của trường đành dựa vào các người."

"Đinh hiệu trưởng yên tâm, đây là trách nhiệm không thể chối từ của chúng tôi."

Nghe thấy cuộc trò chuyện của hai bên, bọn người Lưu Bảo Quốc đều sững sờ.

Cảm thấy lời của những người này có điểm gì là lạ.

"Đinh hiệu trưởng, những người này là ai vậy? Bọn họ không phải đến tham quan à, làm sao còn dính đến chuyện túc xá vậy?"

"Bọn họ là giáo viên mà Lâm chủ nhiệm điều tới từ thành phố Dư Hàng, từ nay về sau sẽ dạy học trong trường học." Đinh Văn Quân nói:

"Vừa đến đây, chưa quen môi trường trường học, tôi đương nhiên phải mang người đi thăm quan một chút rồi."

"Giáo viên mới tới sao!" Lưu Bảo Quốc không tự chủ mà cao hơn.

"Không sai, hơn nữa mỗi người bọn họ đều là giáo viên ưu tú của thành phố Dư Hàng, tôi tin tưởng dưới sự dẫn dắt của bọn họ, trình độ giáo dục của huyện Đông Tam sẽ đi lên một bậc!

Chuyện này khiến cho bọn người Lưu Bảo Quốc phải trợn tròn mắt!

Ai cũng không nghĩ tới, vậy mà có thể điều động qua nhiều giáo viên như vậy!

"Bọn họ tới, vậy chúng ta..."

"Các người? Các người không phải ghét bỏ nơi này tiền lương thấp muốn từ chức à, hơn nữa đều đã thu dọn xong đồ đạc, ở đây đã không còn chuyện của các người, đi về trước đi. Tôi không muốn nói nhiều với các người nữa."

Thấy Đinh Văn Quân không có chút ý giữ lại nào, hai mươi mấy giáo viên triệt để trợn tròn mắt!

Người ta tìm đến nhiều giáo viên như vậy, điều kiện của giáo viên còn tốt hơn so với lúc trước!

Chắc chắn sẽ không quay lại tìm chính mình!

"Chuyện này, Đinh hiệu trưởng, tôi cảm thấy chuyện này còn có thể thương lượng lại một chút..."

"Không có gì cần thương lượng cả, đi nhanh một chút đi." Lâm Dật nói: "Nhưng mà có mấy lời tôi muốn nói với thầy Lưu."

Mọi người nhìn Lưu Bảo Quốc, không hiểu là có ý gì.

"Thầy Lưu, thật sự là cám ơn anh, giúp chúng tôi ly gián nhiều giáo viên như vậy. Trình độ của bản thân thì không tốt, chỉ biết dậm chân tại chỗ, thông qua trợ giúp của anh, bọn họ đều từ chức, nhường ra vị trí trống cho giáo viên mới. Sau này trường học nhất định sẽ tiến vào một vòng phát triển tuần hoàn vô cùng tốt, thật sự là quá cảm ơn anh?"

Lâm Dật dừng một chút, lại tiếp tục nói:

"Bắt đầu từ ngày mai, những giáo viên này sẽ chính thức nhận chức, anh cũng trở về lên lớp đi."

Hả?

Lý Tự Cẩm có chút không rõ ràng cho lắm, dáng vẻ hồn nhiên còn có chút đáng yêu.

Tên này chính là kẻ cầm đầu gây chuyện, sao còn giữ anh ta lại vậy?

Tiếu Băng thì dí dỏm nháy nháy mắt.

Kế phản gián này của tổ trưởng chơi thật sự là quá cao tay!

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment