Chương 1658: Tôi Là Chủ Tịch Tập Đoàn Lăng Vân.
Chương 1658: Tôi Là Chủ Tịch Tập Đoàn Lăng Vân.
Ánh mắt của hai mươi mấy giáo viên đều đồng loạt rơi xuống trên người Lưu Bảo Quốc.
"Thầy Lưu, đây là có chuyện gì, anh làm chuyện như vậy, là vì muốn đuổi chúng tôi ra khỏi trường học!"
"Mới rồi còn nói, muốn mọi người đứng chung một trận tuyến, ăn thua đủ với trường học, không nghĩ tới anh mới chính là kẻ nằm vùng!"
"Anh đúng là rất được đó nha, đuổi chúng tôi đi, để một mình ở lại trường học, anh có còn là người hay không, còn có chút lương tâm nào hay không!"
Đầu Lưu Bảo Quốc chảy đầy mồ hôi lạnh, đứng ngốc tại nguyên chỗ, sắc mặt trắng bệch, ấp úng, một câu cũng nói không nên lời.
"Mọi người bình tĩnh một chút, tôi không có làm chuyện đó, tôi là đứng tại về phía các người."
"Thầy Lưu, anh giải thích mọi chuyện cụ thể với bọn họ một chút đi." Lâm Dật vừa cười vừa nói:
"Mấy người như bọn họ nhất định sẽ bị sa thải, nhưng anh ngày mai liền có thể tới làm, hơn nữa lại tiền lương của anh cũng là 4500 một tháng, còn có bảo hiểm một năm. Cho nên anh tự mình xử lý những người này một chút đi."
Nói xong, Lâm Dật gọi bọn người Đinh Văn Quân, "Đi thôi, chúng ta đi tham quan những chỗ khác."
"Được, được, được."
Đinh Văn Quân cười đáp lại, lập tức nhỏ giọng hỏi:
"Lâm chủ nhiệm, thật sự muốn mời anh ta trở lại sao?"
"Chuyện này thì phải xem ý của Đinh hiệu trưởng rồi, anh là lão đại trường học, anh muốn dùng người nào, không muốn dùng người nào, không phải đều là một câu nói sao?"
Đinh Văn Quân là người thông minh, nghe Lâm Dật nói như này, lập tức cười lên.
"Lâm chủ nhiệm đã nói như vậy, tôi biết phải làm sao sao."
"Hơn nữa ngày mai anh ta có thể tới đi làm hay không còn chưa nhất định đâu."
Đinh Văn Quân quay đầu nhìn thoáng qua, phát hiện Lưu Bảo Quốc bị hai mươi mấy giáo viên vây lại, còn đang không ngừng xô đẩy, dường như sắp đánh nhau.
Thấy cảnh này, trong lòng Đinh Văn Quân có chút run rẩy.
Khó trách Vương bí thư đã từng nói, mình là lão đại, Lâm chủ nhiệm là lão nhị.
Năng lực như vậy, thật sự không phải là thứ mà người bình thường có thể so sánh.
"Đinh hiệu trưởng, tôi đã mang người mang đến, anh tự sắp xếp chuyện phía sau đi, tôi vẫn còn có chuyện, không tiện tiếp khách."
"Được được được, thầy Lâm cứ bận việc của mình trước. Tôi nhất định sẽ sắp xếp tốt chuyện này, tuyệt đối không phụ nỗ lực của ngài."
"Đều là chuyện mà tôi phải làm."
Sau khi nói về sau, Lâm Dật mang theo Tiếu Băng và Lý Tự Cẩm rời đi.
Nhưng đúng lúc này, âm thanh nhắc nhở của hệ thống bỗng nhiên vang lên.
【 Hoàn thành nhiệm vụ: Khen thưởng 200 ngàn điểm thông thạo. 】
【 Mức độ hoàn thành nghề nghiệp 100%, khen thưởng tuyệt xử phùng sinh! 】
"Con mẹ nó cậu cuối cùng cũng xuất hiện."
Lâm Dật mắng to ở trong lòng:
"Nếu còn không ra, tôi cũng sắp quên mất rằng cậu có tồn tại."
Mặc dù đã rất lâu không xuất hiện, nhưng hệ thống vẫn cao lãnh trước sau như một, không nói thêm gì cả.
Nhưng mà mục khen thưởng "Tuyệt xử phùng sinh" này, khiến cho Lâm Dật cảm thấy hiếm lạ, thậm chí có chút không thể hiểu được.
"Hệ thống, khen thưởng này rốt cuộc là dùng để làm gì?"
【 Lúc ký chủ lâm vào thời khắc nguy cơ thì khen thưởng tự động có hiệu lực, chỉ dùng được một lần. 】
Ánh mắt Lâm Dật di chuyển lòng vòng, "Nói cách khác, tôi lại thêm có thêm một kỹ năng bảo mệnh khác, đúng không?"
【 Đúng thế. 】
Lâm Dật đắc ý nhận lấy khen thưởng, hiện tại trên người mình, còn có hai thẻ may mắn có thể mở liên tục mười phút đồng hồ, hiện tại lại có thêm một kỹ năng tuyệt xử phùng sinh bị động.
Chậc chậc chậc, có chút hương vị của nam chính.
Hiện tại đã hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng, như vậy có thể kết thúc công việc tại huyện Đông Tam rồi.
Không thể đứng hầm cầu không thải phân, nhân lúc còn có chút thời gian, nên đến nói với Vương Vận Giang một chút về chuyện từ chức.
Về phần nghề nghiệp cảnh sát này, đợi lúc buổi tối không có chuyện gì làm thì lại mở ra cũng không muộn.
Nhưng mà dựa theo tình huống trước mắt, tại phương diện kinh tế và chữa bệnh thì huyện Đông Tam đều đã hoàn thành chỉ tiêu thoát khỏi nghèo khó.
Chỉ thiếu phương diện giáo dục này nữa.
Lâm Dật mắng thầm ở trong lòng một câu, sớm biết là như vậy thì đã mau chóng xử lý chuyện này rồi.
"Anh Lâm, nghĩ gì thế, sao lại ngây người rồi."
"Không có việc gì, đi thôi."
Trả lời một câu, ba người lái xe về tòa nhà văn phòng, Lâm Dật trực tiếp đến văn phòng của Vương Vận Giang, chuẩn bị nói một chút chuyện từ chức với anh ấy.
Trong văn phòng, Vương Vận Giang đang cầm điện thoại di động, dường như muốn gọi điện thoại.
"Tới đúng lúc lắm, đang muốn điện thoại cho cậu đây."
Nhìn thấy Lâm Dật tiến đến, Vương Vận Giang phất phất tay với anh, cũng để điện thoại di động xuống.
"Có chuyện gì muốn sắp xếp sao?"
"Không có gì muốn sắp xếp cả, lại nói, cậu đã làm rất nhiều cho huyện Đông Tam rồi, cũng không thể chuyện gì cũng đều trông cậy vào cậu được." Vương Vận Giang nói:
"Vừa mới nãy lão Trương bên phòng giáo dục có gọi điện thoại tới cho tôi, nói cậu điều hơn ba mươi giáo viên ưu tú từ Dư Hàng tới, giải quyết xong các vấn đề của bậc trung học. Anh ấy muốn tôi liên hệ với cậu, buổi tối cùng đi uống rượu."
"Uống rượu thì thôi đi, cũng không phải là chuyện gì lớn." Lâm Dật nói:
"Hôm nay tôi tới đây, chủ yếu là nói một chuyện khác với anh."
Vương Vận Giang cầm chén trà, thổi thổi lá trà phía trên, "Có chuyện gì cậu cứ nói, ở chỗ của tôi thì không cần kiêng kị gì cả."
"Tôi muốn từ chức."
Phốc _ _
Vừa uống vào ngụm trà thì trực tiếp phun ra.
"Cậu nói cái gì? Lặp lại lần nữa?"
Lâm Dật cười rộ lên, "Anh bình tĩnh một chút, đừng kích động như vậy, chỉ là muốn từ chức."
"Đang còn tốt, sao lại muốn từ chức vậy, tôi đang dự định điều cậu lên trên đây." Vương Vận Giang nói:
"Có phải là trong khoảng thời gian này quá mệt mỏi hay không? Tôi lại cho cậu nghỉ thêm một tháng, ra ngoài chơi đùa thật tốt, buông lỏng một chút."
Lâm Dật có thể cảm nhận được ý tốt và sự nhiệt tình của Vương Vận Giang.
Nhưng mình không cần thiết phải ở lại nơi này nữa.
"Cũng không phải là mệt mỏi, chủ yếu là tôi còn có chút chuyện của mình bên phía Trung Hải, phải trở về xử lý một chút, tinh lực có chút không đủ dùng."
Vương Vận Giang không có vội tỏ thái độ, trầm mặc vài giây đồng hồ.
"Tiểu tử cậu cũng không đơn giản, bên phía Trung Hải hẳn là còn có sản nghiệp không nhỏ đúng không?"
"Làm ăn nhỏ thôi, cũng không có gì cả."
"Tôi biết năng lực của cậu, sản nghiệp nhỏ cậu không để vào mắt, đoán chừng là làm ăn không nhỏ."
Biết Lâm Dật không hút thuốc lá, Vương Vận Giang rót cho anh chén trà.
"Vừa vặn lúc tôi không có việc gì, hai chúng ta tâm sự một chút, cậu cũng đừng che giấu với tôi làm gì, chuyện đầu tư trong huyện lớn như vậy, sao cậu kéo tới được vậy?"
"Là chỉ sản nghiệp của tập đoàn Lăng Vân sao?"
Vương Vận Giang gật gật đầu, "Tôi trước đó có nói chuyện qua với Kỳ tổng của tập đoàn Lăng Vân, nhưng cậu ấy lại chỉ nói nhìn trúng triển vọng phát triển trong huyện, tôi cảm thấy cậu ấy đang gạt tôi."
"Thật ra đây..."
Lâm Dật do dự một chút, cười ha hả nói:
"Anh có muốn nghe lời nói thật không?"
"Tiểu tử thối này, còn dám giả thần giả quỷ với tôi, nhanh ăn ngay nói thật, nói cho tôi biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì."
"Thật ra thì tập đoàn Lăng Vân là sản nghiệp dưới tay tôi, Kỳ tổng trong miệng của anh chính là người đứng thứ hai của công ty của chúng tôi, tôi là cấp trên của anh ấy."
"A! Khụ khụ khụ!"
Người kia bị nước trà sặc một miệng, Vương Vận Giang ho kịch liệt, bị sặc quá sức.
"Cậu nói tập đoàn Lăng Vân là của cậu?"
------
Dịch: MBMH Translate