Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1661 - Chương 1659: Tiễn Biệt.

Chương 1659: Tiễn Biệt.
Chương 1659: Tiễn Biệt.
Chương 1659: Tiễn Biệt.




"Đừng kích động như vậy, dù sao cũng là người đứng đầu của một huyện, bình tĩnh chút."

"Chuyện này làm sao bình tĩnh nổi chứ!" Vương Vận Giang nói:

"Đây chính là công ty lớn tiếng tăm lừng lẫy, cậu lại là ông chủ phía sau. Tôi đây mỗi một ngày đều chỉ huy cậu cái này cái kia, lấy thân phận của cậu, muốn chỉ huy tôi cũng không thành vấn đề."

"Không thể nói như thế, anh vẫn là lão đại."

"Cậu có gia nghiệp lớn như vậy còn chạy đến huyện Đông Tam làm gì, cũng không cần thiết vậy a."

"Năng lực của lão Kỳ rất xuất chúng, công ty dưới sự quản lý của anh ấy cũng coi như là ngay ngắn rõ ràng. Tôi nhàn rỗi không chuyện gì, nên tới thử làm một nhân viên công vụ, dùng nó để giết thời gian, thuận tiện khảo sát xem. Anh nhìn hiện tại xem, chứng minh ánh mắt của tôi vẫn là rất không tệ đúng không."

Vương Vận Giang tự giễu cười cười, "Tiểu tử cậu thật sự là che giấu quá sâu."

"Chủ yếu là anh quá bận rộn, không có thời gian chú ý tới chuyện của tôi, nếu không cũng không gạt được anh."

"Được rồi, đừng nói gì nữa, vốn định khuyên nhủ cậu, nhưng cậu còn có sảnh nghiệp lớn như vậy tại Trung Hải, tôi cũng không có gì để nói nữa."

Vương Vận Giang lại rót cho Lâm Dật một chén trà, nhưng lại có chút luống cuống chân tay, sắp xếp thật lâu, mới mở miệng nói:

"Tuy cậu đã từ chức, nhưng bất kể nói thế nào, cũng đã làm cộng sự hơn nửa năm. Nếu như không có cậu, huyện Đông Tam cũng không có khả năng có cục diện hôm nay. Nhưng cống hiến của cậu cho huyện Đông Tam, Vương Vận Giang tôi đều ghi tạc trong lòng."

Dừng vài giây đồng hồ, hốc mắt của Vương Vận Giang có chút đỏ.

"Chuyện còn lại không dám nói, nhưng chỉ cần tôi còn tại vị một ngày, thì cậu sẽ luôn có tiếng nói tại huyện Đông Tam. Nếu ai dám đắc tội cậu thì tôi nhất định sẽ trừng trị người đó!"

Lâm Dật cũng bị sự giản dị của Vương Vận Giang làm cho cảm động.

"Hai chúng ta cũng coi là thành lập sự hữu nghị vững chắc, sau này sẽ giúp đỡ cho nhau, có việc thì nhớ đến gọi điện thoại."

Vương Vận Giang cười gật đầu, "Hôm nay khoan lại đi, tôi sắp xếp một bữa tiệc tiễn cậu."

"Đừng, giữa chúng ta cũng không cần như vậy." Lâm Dật nâng chén trà lên, nói:

"Chuyện xưa nói rất đúng, câu chi giao nhạt như nước, sau này chúng ta gặp lại trên công việc."

Vương Vận Giang ngơ ngác một chút, cười nói: "Tiểu tử đúng là có tiền đồ."

Hai người lấy trà thay rượu, uống một hơi cạn sạch.

"Đi thôi, tôi tiễn cậu."

Lâm Dật không muốn để Vương Vận Giang tiễn, chỉ muốn nói với anh một tiếng, sau đó yên lặng rời đi, nhưng thực sự không lay chuyển được hắn.

"Vương bí thư."

Nhìn thấy Vương Vận Giang, Lý Tự Cẩm chào hỏi nói, lại cảm thấy vẻ mặt của Vương Vận Giang không thích hợp.

"Anh Lâm của cô muốn từ chức, nên muốn tiễn cậu ấy đi."

"Anh Lâm muốn từ chức sao?"

Nghe thấy tin tức này, Lý Tự Cẩm cảm thấy thật không thể tin nổi.

Cho tới bây giờ, cô chưa từng nghĩ tới chuyện Lâm Dật từ chức.

Nhưng rất nhanh, cô đã tiếp nhận sự thật này.

Anh Lâm là phú ông trăm tỷ, có sản nghiệp của mình tại Trung Hải, đương nhiên là không thể ở lại đây thời gian dài như vậy được, từ chức cũng coi như bình thường.

Chỉ là cô không có cách nào tiếp nhận chuyện này, cảm giác văn phòng thiếu đi anh ấy giống như thiếu đi một nhân vật rất quan trọng.

"Lâm chủ nhiệm muốn từ chức sao?"

Những người đi qua văn phòng Vương Vận Giang nghe được tin tức này, cũng cảm thấy kinh ngạc.

Không thể nghi ngờ, huyện Đông Tam có thể có diện mạo ngày hôm nay, tất cả đều là kết quả cố gắng của anh ấy.

Hiện tại là sự nghiệp của anh ấy đang trong giai đoạn đi lên, ai cũng không thể ngờ được anh lại từ chức ở thời điểm này.

"Tôi chỉ từ chức, cũng không phải là biến mất, các người đừng có phản ứng lớn như vậy có được không." Lâm Dật cảm thấy dở khóc dở cười.

Tâm trạng của mọi người đều không vui lắm, vô cùng không nỡ.

"Mặc dù nói anh đến để giúp đỡ người nghèo, nhưng làm việc với nhau thời gian dài như vậy, anh cũng giúp những ngành khác làm không ít chuyện. Anh đi rồi, trong lòng chúng tôi liền cảm thấy vắng vẻ."

"Đều là người lớn hết cả rồi, đừng nói mấy chuyện thương cảm này làm gì."

Lâm Dật cũng không biết nói cái gì cho phải, anh sợ nhất cũng là loại chuyện này, cho nên mới không nói trước cho Lý Khánh Khải và Lý Tự Cẩm.

Nhưng vẫn không che giấu nổi.

"Cũng không biết nói gì cho phải, đi thôi, chúng tôi tiễn cậu."

Người biết chuyện này, đều bỏ xuống công việc trên tay, đưa Lâm Dật ra khỏi tòa nhà văn phòng.

Mà trong khoảng thời gian này, những người khác trong tòa nhà cũng đều biết Lâm Dật từ chức, lần lượt chạy ra để đưa tiễn.

Một số nữ đồng nghiệp còn lặng lẽ lau không ít nước mắt.

Một đám người vây trước tòa nhà văn phòng, khiến cho những người qua người đều tới xem náo nhiệt, muốn biết đã xảy ra chuyện gì.

Trong đó có một phần nhỏ người biết thân phận của Lâm Dật, vẻ mặt buồn bã, không hy vọng anh đi.

"Tiểu tử cậu đúng là, làm gì cũng đều lén lút, lúc từ chức cũng như vậy, may mà hôm nay tôi không ra ngoài, nếu không sẽ không có cách nào tiễn cậu." Lý Khánh Khải lải nhải không thôi.

"Sau này còn có thể gặp mặt, con trai của anh còn làm ở chỗ tôi kìa, chờ lúc anh đi qua thăm nó, hai ta chẳng phải có thể gặp mặt sao."

"Nói cũng đúng, chờ lúc tôi đi Trung Hải, nhất định sẽ tìm cậu uống rượu."

"Đến lúc đó tôi sẽ sắp xếp cho anh."

Lúc này, Chu Phong đi tới.

"Lâm chủ nhiệm, lúc anh vừa tới làm việc, hai chúng ta vẫn luôn không hợp nhau, nhưng bây giờ, tôi là thật tâm bội phục anh, chúc anh tiền đồ như gấm, tương lai rộng mở."

"Có thể nghe được lời chúc phúc của anh, thật đúng là không dễ dàng."

Hai người nắm lấy tay, rất nhiều thù hận đều hóa thành nụ cười.

"Được rồi, sau này còn có thể gặp mặt, mọi người không cần phải như này, khiến cho tôi có chút xấu hổ, tôi đi trước đây."

Lâm Dật và Tiếu Băng lên xe, Lý Tự Cẩm khóc như mưa.

Trong những người này, cô là người không muốn Lâm Dật đi nhất.

Bởi vì Lâm Dật là người chiếu cố cô nhiều nhất, cô cũng học được rất nhiều đạo lý làm người từ trên người Lâm Dật, cho nên cô không thể ngăn nổi nước mắt.

"Đừng khóc, từ huyện Đông Tam đến Trung Hải chỉ có hơn 200 cây số, có thể đi về trong ngày, muốn gặp lúc nào thì đi lúc đó."

"Ừm, tôi không khóc nữa."

Lâm Dật cũng hơi xúc động, sau đó bảo Tiếu Băng lái xe, nếu như lại không đi thì mình đi không được mất.

m thanh động cơ vang lên, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Tiếu Băng lái xe rời đi.

"Không quay đầu lại nhìn một chút sao?"

Lâm Dật tựa lưng vào ghế ngồi nhìn về phía trước.

"Nếu như mà quay đầu thì sẽ không có cách nào để đi, lúc ở đây thì không có cảm giác, hiện tại đi rồi, đúng thật là có chút không nỡ những người này của huyện Đông Tam."

"Nếu như không có anh thì sẽ không có huyện Đông Tam ngày nay, sau này gặp cảnh khốn cùng, nói anh là cha mẹ cơm áo đều không quá đáng."

"Làm nghề phải yêu nghề, nếu như đã tới thì đương nhiên phải làm ra chút thành tích."

"Khó trách lữ đoàn Trung Vệ nguyện ý để anh làm tổ trưởng tổ một, có anh cầm giữ, tương lai nhất định không sai được. Tôi còn có chút chờ mong đi chấp hành nhiệm vụ."

"Loại chuyện này cũng không có gì tốt để mong đợi, thật sự sẽ chết người."

"Tôi biết chuyện này, nhưng cầu phú quý trong nguy hiểm, nếu như sợ hãi thì tương lai sẽ mãi như vậy."

"Tầm nhìn của cô đúng là rất được, chiêu mộ cô đến tổ một, xem như tôi không nhìn lầm người."

"Đúng thế, không chỉ có giác ngộ cao, dáng người cũng tốt, ha ha..."

Hơn nửa giờ sau, hai người lái xe đến thành phố Dư Hàng, nhưng Tiếu Băng trực tiếp đưa Lâm Dật tới cửa hàng 4S.

"Hả? Tới đây làm gì?"

"Mua xe a."

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment