Chương 1662: So Rượu.
Chương 1662: So Rượu.
"Cái gì mà anh Lâm em Lâm, tôi cảm thấy quan hệ giữa hai người không bình thường, hẳn là đã ngủ qua rồi đúng không, hì hì. . ." Một nữ sinh tóc vàng nói.
"Đúng thế, còn ngủ không chỉ một lần đâu."
Vì để làm sôi nổi bầu không khí, Tiếu Băng cũng không quan tâm nhiều như vậy, dù sao bạn gái và em vợ anh ấy đều không ở đây.
"Cô xem một chút, tôi đã nói gì." Nữ sinh tóc vàng nói:
"Biết nhau nhiều năm như vậy, người nào lại không rõ người kia chưa, thế mà còn ở chỗ này giả trang, quan hệ của các người rất không đơn thuần."
"Nào chỉ là không đơn thuần, đều đã thẳng thắn gặp nhau." Tiếu Băng không hề cố kỵ, rất càn rỡ nói:
"Tôi nói cho các người biết, kỹ thuật của anh Lâm rất lợi hại, từ khi trời tối đến lúc hừng đông, giống máy đóng cọc vậy, làm tôi không thể rời giường."
Xa xa Cố Diệc Nhiên liếc mắt, "Thật buồn nôn, một chút liêm sỉ cũng không có a!"
"Cậu đừng ngồi đây hận đời nữa, cuộc sống của người có tiền chính là như vậy, không phải là thứ mà chúng ta có thể nghĩ tới."
"Dừng lại. . ."
Trước cửa quán bar, mọi người đang nghênh đón Lâm Dật và Tiếu Băng.
"Băng Băng, cô xác định không có lừa chúng tôi đó chứ? Giống như máy đóng cọc sao?"
"Đó là đương nhiên, tốc độ máy may, cường độ máy đóng cọc." Tiếu Băng nói với vẻ thần bí hề hề:
"Không tin thì các người khiến anh ấy quá chén một chút, cam đoan để cho các người dục tiên dục tử."
"Hì hì, vậy chúng tôi cũng sẽ không khách khí nữa."
Mấy cô gái mà Tiếu Băng tìm đến đều rất lớn mật, rất chủ động kéo Lâm Dật vào sàn nhảy, không ngừng uốn éo người bên cạnh anh, hoàn toàn không thèm để ý tiếp xúc trên thân thể.
"Đám người này rốt cuộc là đang làm gì?" Cố Diệc Nhiên nói:
"Rõ ràng là người của phú bà kia, sao còn chơi như thế này cùng những người phụ nữ khác? Mà người phú bà kia cũng mặc kệ không quản?"
"Tốt xấu gì cậu cũng là người thấy qua việc đời, chút chuyện này còn không biết? Thấy quả ‘tảo hoàng’ chưa?" Cung Hiểu Vân hỏi.
"Cái này thì có quan hệ gì với tảo hoàng?"
"Cậu cho rằng quan hệ như vậy có thể giống với yêu đương bình thường sao, chỉ là chơi đùa, làm trò cười mà thôi." Cung Hiểu Vân nói:
"Hơn nữa trong phạm vi của các phú bà đều là coi trọng chia sẻ, câu được kẻ ngốc thì mọi người sẽ cùng chơi, không sai biệt lắm chính là bộ dáng lúc này."
"A. . ."
Cố Diệc Nhiên nổi da gà cả người, "Suy nghĩ một chút thôi đã thấy buồn nôn."
"Cậu buồn nôn cái gì, cũng không phải là một đống lớn phụ nữ chơi cậu." Cung Hiểu Vân nháy mắt ra hiệu nói: "Nhưng mà tớ đã từng tưởng tượng qua, đến một đống nam nhân, ha ha. . . đúng là tội ác."
"Móa, tớ sao lại có người bạn như cậu vậy, quá hư hỏng."
"Cậu chính là chưa trải nghiệm qua tư vị kia, đợi sau khi có bạn trai nói không chừng còn điên cuồng hơn so với tớ cũng nên."
"Tớ mới không giống như cậu."
Tiếng âm nhạc trong quán bar còn đang kéo dài, nhưng không bao lâu, Lâm Dật liền trở về chỗ ngồi từ sản nhảy.
Anh tự nhận là không có áp lực lớn như vậy, không cần đến sàn nhảy phóng thích, chỉ chơi đơn giản một chút là được.
Nhưng mà nhìn mấy cô gái làm điệu làm bộ, vẫn là rất thú vị.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Lâm Dật cảm thấy, cũng không thể trách hoàng đế cổ đại lưu luyến hậu cung không để ý tới triều chính được.
Người nào từng trải nghiệm qua tư vị này đều biết.
Chuyện này nếu đổi lại chính mình, đoán chừng không đến một tháng đã phải mất nước.
"Anh Lâm, mới chơi một hồi, sao lại xuống rồi." Một nữ sinh tóc dài nói với vẻ nũng nịu.
"Thứ này không quá thích hợp với tôi, các người chơi trước đi."
"Nhưng anh không chơi thì chúng tôi chơi cũng không có ý nghĩa gì cả."
"Vậy còn không đơn giản."
Lâm Dật gọi nhân viên phục vụ tới, "Mở mười bình Át Bích, trợ hứng cho các cô gái."
"Ngọa tào!"
Thấy Lâm Dật mở mười bình Át Bích, người ở chỗ này đều phát ra từng đợt tiếng thán phục.
Thật sự là xa hoa a!
"Anh chàng này không tệ lắm, ra tay đúng là rất hào phóng." Cung Hiểu Vân nói.
"Hào phóng cũng không có quan hệ với anh ta, đều là tiền của người phụ nữ kia, anh ta chỉ là giả vờ hào phóng thôi."
"Nói cũng đúng, dù sao quan hệ của hai người bọn họ không phải rất bình thường."
Bởi vì Lâm Dật mở mười bình Át Bích, mấy cô gái trong quán bar đều đi về phía bên anh.
"Anh Lâm, anh đừng chỉ cho chúng tôi chút rượu, nếu như anh không uống thì chúng tôi uống cũng không có ý nghĩa."
Nữ sinh tóc dài kéo cánh tay Lâm Dật, thỏ trắng lớn trên người của cô còn không ngừng cọ.
Cho dù bỏ qua quan hệ của anh ấy và Tiếu Băng, nam sinh đẹp trai như vậy, mình nhất định phải thân cận một chút.
"Nghe ý của các người thì có vẻ giống như là muốn uống cùng tôi?"
"Đúng thế, chị Băng nói anh lợi hại như vậy, chúng tôi đương nhiên muốn khiến cho anh quá chén, sau đó thử năng lực của anh một chút."
"Anh Lâm, cô ấy tên là Tiểu Na, tửu lượng vô cùng tốt, một người uống một bình Át Bích không có vấn đề, có muốn thử một chút hay không?" Tiếu Băng chỉ nữ sinh tóc dài rồi nói.
"Ai nha, Băng Băng, cô cũng không thể dùng kế khích tướng được, vạn nhất tửu lượng của anh ấy không tốt, còn chết vì sĩ diện, mấy chén đã đổ thì làm sao bây giờ."
Tiếu Băng cười ngả nghiêng, "Vậy không phải là hợp với ý của cô sao."
"Đây chính là cô nói, nếu bị thua cũng đừng đổi ý."
"Nhân phẩm của Tiếu Băng tôi thế nào, cô còn không biết sao. Nếu như cô thật sự có thể khiến anh ấy quá chén thì cứ mang người đi, tôi sẽ giúp cô trả tiền thuê phòng."
"Băng Băng, cô quá không có suy nghĩ, chúng tôi cũng có thể uống, dựa vào cái gì lại nhường cơ hội này cho Tiểu Na."
"Đúng rồi, một bình Át Bích mà nói không là gì đối với tôi cả. Anh Lâm của cô lớn lên đẹp trai như vậy, chúng tôi cũng muốn tranh thủ cơ hội này."
Nhìn thấy hai nữ sinh khác không cam lòng yếu thế, Lâm Dật ngược lại có chút kinh ngạc.
Thế mà có thể uống được một bình Át Bích, tửu lượng này đúng là rất được.
"Kỳ Kỳ, Giai Giai, không phải tôi không cho các người cơ hội, là hai người tới chậm, đành phải để Tiểu Na tới."
"Đồ bích trì nhà cô, hôm nay để cô chiếm tiện nghi vậy."
"Nhìn thấy anh chàng đẹp trai như vậy, hai người lại không tích cực chủ động, còn có thể oán niệm tôi sao?" Nữ sinh tên là Tiểu Na cười hì hì:
"Nhưng mà các người cũng đừng có gấp, sáng buổi sáng tôi sẽ báo cáo tình hình chiến đấu lại cho các người."
"Thôi đi, xem như cô may mắn."
"Nếu như ba người đều có hứng thú, vậy thì cùng tới đi. Ưu điểm lớn nhất của tôi chính là mưa móc cùng dính, bốn người chúng ta cùng đi." Lâm Dật nói.
"Còn mưa móc cùng dính, thật buồn nôn." Cố Diệc Nhiên trợn trắng mắt nói.
Tóm lại, Lâm Dật hiện tại nói gì cô cũng cảm thấy buồn nôn.
"Là có ý gì?" Ba cô gái cùng đồng thanh hỏi.
"Ba người các cô một nhóm, tôi một nhóm, sau đó tôi sẽ lần lượt uống cùng các cô, người nào ngã xuống trước thì người đó coi như thua."
"Ngọa tào!"
Trong quán bar lại vang lên từng đợt kinh hô.
"Anh Lâm, anh chắc chắn không có vấn đề gì sao?" Tiếu Băng nhắc nhở:
"Trong hội này của tôi, tửu lượng của bọn họ nổi tiếng là rất tốt. Nếu như anh thua thì bọn họ có thể sẽ không bỏ qua cho anh đâu, anh có thể bị ép khô đó."
"Tôi vẫn phải có chút tự tin đó."
Nói xong, Lâm Dật phất phất tay, lại gọi nhân viên phục vụ qua.
"Lại cho tôi thêm mười bình Át Bích, tất cả đều tránh ra!"
------
Dịch: MBMH Translate