Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1675 - Chương 1673: Kính Nể, E Sợ

Chương 1673: Kính Nể, E Sợ
Chương 1673: Kính Nể, E Sợ
Chương 1673: Kính Nể, E Sợ




"Anh tới xử lý chúng tôi?"

Người đàn ông đầu trọc không sợ hãi: “Anh tốt nhất nên cân nhắc xem mình có bao nhiêu bản lĩnh đã, anh làm vậy là phạm pháp!"

"Con người tôi không có năng lực gì lớn, chỉ biết tìm hiểu pháp luật để phạm luật."

Lâm Dật móc con dao găm từ sau lưng ra: “Thời gian của mọi người đều có hạn, tốt nhất nên ăn nói thành thật, rốt cuộc là ai phái các người tới. Chờ tới lúc tôi ra tay, lại không ôn hòa như thế đâu."

Nhìn thấy con dao găm trên tay Lâm Dật, tám người đều hơi hoảng.

Bọn họ cũng không ngờ anh vừa tới đã muốn dùng dao!

"Anh đừng đứng đó dọa người, chúng tôi chỉ tới ăn cắp, không ai xúi giục hết."

"Các người cần gì phải như vậy chứ? Đối phương cho anh bao nhiêu tiền, đáng để anh bán mạng như vậy hả?"

"Tôi không hiểu anh đang nói gì cả."

Lâm Dật lấy con dao găm ra, thái độ của người đàn ông đầu trọc đã có phần dịu xuống, không còn kiêu căng như vừa rồi.

"Nếu các người không muốn đưa chúng tôi đến Cục cảnh sát, vậy chúng tôi sẽ bồi thường ít tiền, chuyện này xem như xong, không cần thiết phải dây dưa mãi."

Vù bịch!

Lâm Dật không nói nhảm, giơ chân đá vào người của gã đàn ông đầu trọc.

Người này ra ngoài giống như bao cát, đụng vào cột điện phía sau.

"Mày thật sự tưởng ông đây là thiện nam tín nữ, không cạy được miệng các người ra à?"

Lâm Dật cầm con dao găm, đi về phía người đàn ông đầu trọc, nhìn gã từ trên cao xuống: “Tao lại cho mày ba giây, nếu mày không nói, cuối cùng đâm thế nào lại khó mà nói được."

"Tôi thật sự không biết gì cả, anh đừng..."

Phụt!

Lâm Dật cầm theo con dao găm, đâm thẳng vào bụng dưới của người đàn ông đầu trọc.

A…

Tiếng kêu thảm thiết truyền đến, người đàn ông đầu trọc trợn trừng mắt, che bụng của mình, máu đã nhuộm ướt vạt áo, chậm rãi chảy xuống đất.

Bảy người còn lại ngây ra.

Quách Tùng Nam cũng sốc.

Ông ta đoán được Lâm Dật sẽ đánh, nhưng không nghĩ đến còn tự mình ra tay!

Hơn nữa, không thương tiếc, điều này cũng quá ngoan độc rồi.

Anh cúi người rút con dao găm ra, máu tích tách chảy xuống làm người ta khiếp sợ.

"Tao cho mày ba giây, nếu không nói, nhát thứ hai sẽ đâm xuống."

"Không, đừng..."

Người đàn ông đầu trọc run lẩy bẩy nói: "Là Mã Tam bảo tôi tới, là ông ta bảo tôi tới phá hoại, không muốn để cho các người làm việc bình thường."

"Nói tiếp."

"Ông ta là người Hongkong." Người đàn ông đầu trọc nói:

"Ông ta tìm tới chỗ đại ca chúng tôi nhờ giúp đỡ, cho nên chúng tôi lại tới đây."

"Biết bọn họ ở đâu không?"

"Tôi… tôi không biết, phải gọi điện thoại cho đại ca của chúng tôi..."

"Đại ca của các người là ai?"

Nói đến mức này, Lâm Dật cơ bản có thể xác định được mình có không gian rất lớn để giải quyết chuyện này.

"Đại ca chúng tôi là ông Ngụy ở Trung Hải, nếu anh đủ cấp bậc, chắc hẳn có thể từng nghe nói tới tên của ông ta. Anh làm vậy với chúng tôi, ông Ngụy chắc chắn sẽ mất hứng."

"Mẹ kiếp ông Ngụy - Ngụy Nãi, bây giờ cậu gọi điện thoại cho ông ta."

Đám người đều giật mình, Quách Tùng Nam vội vàng kéo Lâm Dật lại.

"Tổng giám đốc Lâm, cậu tuyệt đối đừng kích động, người được gọi là ông Ngụy này không tầm thường đâu, ông ta là nhân vật một tay che trời ở Trung Hải, chúng ta không đấu lại được với người như vậy đâu."

Người làm công trình, trên cơ bản đều không sạch sẽ, bất kể là phía cảnh sát hay xã hội đen, bọn họ đều sẽ có chút quan hệ.

Đặc biệt là người như Quách Tùng Nam đã làm đến chức giám đốc dự án, càng biết rõ những đại ca xã hội đen này như lòng bàn tay, tất nhiên biết ông Ngụy mà người đàn ông đầu trọc nói tới là dạng nhân vật thế nào.

Ông ta cũng biết mình không đắc tội nổi người đó.

"Mẹ kiếp xích ra, hôm nay tôi phải xem có phải ông ta mọc ra ba đầu sáu tay hay không."

"Ha ha..."

Người đàn ông đầu trọc che vết thương của mình, trên mặt thoáng cười khinh thường.

"Tôi đã nói tất cả những gì mình biết cho anh nghe rồi, nhưng anh không chịu nghe theo lời khuyên, vậy tôi cũng chẳng còn cách nào nữa."

"Đừng dây dưa nữa, mau gọi điện thoại đi."

Người đàn ông đầu trọc gian nan lấy điện thoại di động ra, đồng thời mở ra loa ngoài.

Mặc dù đã muộn lắm rồi, nhưng điện thoại mới đổ chuông vài tiếng đã có người nghe máy, truyền đến một giọng nói nam tính trầm lắng.

"Chuyện bên kia làm xong chưa?"

"Anh Phong, bọn em bị người ta bắt rồi, ông chủ của công ty bọn họ tới, nói muốn gặp ông Ngụy."

"Chỉ là một ông chủ của công ty, còn muốn gặp ông Ngụy sao? Hắn tính là gì chứ?"

"Nói với chủ nhân nhà các anh, tôi là Lâm Dật. Trong một phút, nếu ông ta không nghe điện thoại, ngày mai tôi sẽ đưa các người vào tù."

"Anh nói gì? Anh là Lâm Dật? Tổng giám đốc Lâm của Tập đoàn Lăng Vân sao?"

Biết được thân phận của Lâm Dật, thái độ của người đối diện thay đổi tới 180 độ.

"Là tôi."

"Anh chờ lát, tôi sẽ lập tức tìm ông Ngụy qua."

Sau đó, trong điện thoại truyền đến tiếng bước chân vội vàng, không đến một phút, xuất hiện một giọng nói hoảng hốt.

"Ông Ngụy mau tỉnh dậy đi, xảy ra chuyện lớn rồi..."

"Có chuyện gì, không thể chờ tới ngày mai lại nói sao?"

Trong điện thoại truyền đến giọng nói tức giận của Ngụy Nghĩa Hoa.

Dường như ông ta rất mất hứng vì có người làm phiền giấc ngủ của mình.

"Nhưng đây là điện thoại của tổng giám đốc Lâm ở tập đoàn Lăng Vân, bằng không tôi cũng không dám tới quấy rầy ngài."

"Điện thoại của tổng giám đốc Lâm? Mau đưa cho tôi!"

Bên trong điện thoại truyền đến giọng điệu rối trí, ngay sau đó lại là tiếng nói chuyện của Ngụy Nghĩa Hoa, trong giọng điệu đầy vẻ cung kính.

"Tổng giám đốc Lâm, muộn thế này ngài còn gọi điện thoại cho tôi là có chuyện gì sao?"

"Sao… sao có thể như vậy được!"

Nghe được tiếng Ngụy Nghĩa Hoa nói, ngoại trừ Mạc Hồng Sơn những người khác đều sửng sốt.

Đây chính là nhân vật lớn một tay che trời ở Trung Hải, không ngờ lại dùng loại giọng điệu này để nói chuyện với anh?

"Chắc ông biết tôi là ai chứ?"

"Tôi biết. Với thân phận của tổng giám đốc Lâm, cho dù ngài không biết tôi là ai, tôi cũng biết ngài là ai."

Trước đây, Tiếu Băng nói Lâm Dật là thổ hoàng đế ở Trung Hải.

Câu này không phải chỉ nói suông.

Bản thân sức ảnh hưởng tuyệt đối không chỉ đơn giản như những gì nhìn thấy, cho dù là những người trong giới xã hội đen cũng biết tới danh hiệu của anh.

Bởi vì trước đây, Vương mặt rỗ - đại ca thế giới ngầm ở Trung Hải đã bị anh giết chết.

Ngụy Nghĩa Hoa làm lên làm đại ca, tất nhiên phải kiêng kỵ vài phần.

Chỉ là bình thường, hai người làm hai loại kinh doanh khác nhau, chưa từng gặp nhau, xem như nước giếng không phạm nước sông, cho nên không tiếp xúc nhiều, không ngờ hôm nay anh lại tự nhiên tìm tới cửa.

"Mẹ kiếp, ông to gan đúng không? Còn dám có ý đồ với dự án của bạn gái tôi?"

"Dạ? Dự án của bạn gái ngài?"

"Gần đây có phải ông tiếp xúc với một người tên là Mã Tam?"

Nghe được lời này, Ngụy Nghĩa Hoa chợt hiểu ra.

Ông ta liên hệ với mình, muốn mượn mấy người để làm vài chuyện phá đối thủ cạnh tranh.

Mà người ông ta gọi là đối thủ cạnh tranh lại là dự án của bạn gái tổng giám đốc Lâm.

"Tổng giám đốc Lâm, tôi oan lắm, đúng là lũ lụt tràn vào miếu Long Vương, người một nhà không quen biết nhau. Nếu tôi biết dự án kia là của bạn gái ngài, cho dù đánh chết tôi, tôi cũng không dám làm chuyện như vậy."

"Ông đừng nói nhảm nữa, mau nói cho tôi biết Mã Tam ở đâu là được rồi." Lâm Dật khẽ nói.

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment