Chương 1672: Tôi Chính Là Tới Xử Lý Các Người
Chương 1672: Tôi Chính Là Tới Xử Lý Các Người
"Nhanh như vậy sao?" Lâm Dật kinh ngạc.
Anh mới tìm tới Mạc Hồng Sơn trước lúc đi ngủ, nhờ anh ta làm giúp việc này. Lúc này mới hơn hai giờ sáng, vậy mà anh ta đã bắt được người?
"Tôi cũng thấy hơi buồn bực đấy." Mạc Hồng Sơn vừa cười vừa nói:
"Hôm nay tôi có chút không yên tâm, tính sang đây trông một tối, sau đó bố trí chuyện bên này, không ngờ những người gây sự đã trực tiếp tìm tới cửa."
"Cảm ơn anh Sơn, tôi sẽ qua ngay."
"Cậu lái xe trên đường chậm thôi, người đã ở trong tay tôi rồi, không cần gấp."
"Được rồi."
Lâm Dật cúp máy, liếc nhìn Kỷ Khuynh Nhan bên gối.
Anh phát hiện ra chất lượng giấc ngủ của cô thật sự tốt, anh nói chuyện điện thoại xong, thế mà cô còn không tỉnh.
Lâm Dật thử rút cánh tay bị Kỷ Khuynh Nhan gối lên.
Anh phát hiện ra cô ngủ như chết, không hề có chút phản ứng nào.
Lâm Dật cảm thấy nghẹn lời. Chất lượng giấc ngủ này của Kỷ Khuynh Nhan thật sự làm người ta bội phục.
Cô lại giống như bị giường phong ấn vậy.
Rơi vào đường cùng, Lâm Dật đá một phát về phía mông của cô. Kỷ Khuynh Nhan chép miệng, rầm rì một tiếng rồi lật người.
Tiếp tục ngủ.
Lâm Dật:...
Sau khi xuống giường, Lâm Dật tìm quần áo của mình, sau đó đi tới phòng để đồ, cầm hai chai rượu đế, hai chai rượu vang, còn có một hộp trà, chuẩn bị đưa qua cho Mạc Hồng Sơn.
Đi ra ngoài làm chuyện buôn bán, không thể tránh khỏi bánh ít đi qua bánh quy đi lại, những thứ này đều do Kỷ Khuynh Nhan mua về từ trước, để phòng bất cứ tình huống nào.
Cô cũng không biết mấy thứ này có được không, dù sao đều không rẻ.
Sau khi chuẩn bị xong, Lâm Dật vẫn không yên tâm, lại quay về cửa phòng nhìn thử.
Trước sau không đến hai mươi phút, Kỷ Khuynh Nhan lại nằm ngang giường.
Lâm Dật bĩu môi, cảm giác giường đôi đã không thể thỏa mãn được Kỷ Khuynh Nhan.
Trước khi đi, Lâm Dật lại giần chăn cho Kỷ Khuynh Nhan, tránh cho chăn rơi xuống đất sẽ cảm lạnh.
Nhưng Lâm Dật cảm thấy với trạng thái ngủ của cô, chắc hẳn không mấy phút nữa sẽ đá chăn rơi xuống đất.
Sau khi ra cửa, Lâm Dật nhìn đồng hồ. Dựa theo thời gian này để tính, chắc hẳn có thể xử lý chuyện này xong trước khi trời sáng, trở về còn có thể ngủ thêm một giấc.
Quan trọng chính là Kỷ Khuynh Nhan cũng không thể biết mình rời đi nửa chừng.
Cái này rất tuyệt.
Lâm Dật cầm đồ lên xe, lái xe về phía công trường.
...
Tại cửa phòng lắp ghép của công trường dự án có ba mươi mấy người vây quanh.
Đèn pha cực lớn giống như một mặt trời nhỏ chiếu lên người bọn họ.
Khoảng có bảy tám người bị bao vây, tay bị trói bằng dây thừng, không nói một lời, cũng không có chút cảm xúc nào, không nhìn ra tâm tư trong lòng.
"Ngài Mạc, may có các ngài tới, nếu đổi thành chúng tôi, nửa đêm đã ngủ như chết, căn bản không biết những người này sẽ đến phá hoại."
Quách Tùng Nam biết, những người trước mắt này đều do Lâm Dật tìm tới, nhưng lại không biết thân phận của đám người Mạc Hồng Sơn.
Bằng không, sẽ thật sự có thể dọa cho nguy hiểm tới tính mạng.
Hơn nữa, trải qua chuyện lần này, ông ta đã phục Lâm Dật sát đất.
Không ngờ anh đoán được sẽ có người tới quấy rối, thảo nào tuổi còn trẻ đã có thể trở thành tỷ phú với tài sản lên tới hàng trăm triệu, người bình thường thật sự không có mấy ai làm được.
"Không cần khách sáo như vậy." Mạc Hồng Sơn vừa cười vừa nói:
"Tôi và tổng giám đốc Lâm của các anh là bạn tốt, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện nên làm."
"Chúng ta nên xử lý những người này thế nào? Chúng tôi cũng không có nhiều sức lực trông coi bọn họ." Quách Tùng Nam nói:
"Hay là báo cảnh sát luôn."
"Đừng vội, tôi đã gọi điện thoại cho tổng giám đốc Lâm của các anh, chắc hẳn lát nữa cậu ấy sẽ đến."
"Nếu tổng giám đốc Lâm có thể tới thì tốt quá rồi." Quách Tùng Nam nói.
Ông ta thấy, với trình độ của Lâm Dật, tất nhiên có thể xử lý hoàn mỹ chuyện này.
"Được rồi, mọi người đều về nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải làm việc đấy. Tôi ở đây trông là được rồi."
Người qua phá hoại đều đã bị khống chế.
Quách Tùng Nam bảo người khác rời đi, ông ta và Mạc Hồng Sơn, cùng người khu an ninh Trung Hải ở lại đây, tiếp tục trông những người trước mắt này.
"Nói mau, là ai phái các người tới đây. Có phải các người cùng một phe với những người gây sự ban ngày không?"
"Tôi không biết anh đang nói gì hết." Một người đàn ông đầu trọc nói:
"Chúng tôi đến đây chỉ muốn trộm ít đồ, bây giờ bị bắt, chúng tôi cũng không thể nói gì hơn, cùng lắm thì nhốt mấy tháng, ra ngoài lại là một anh hùng."
Mạc Hồng Sơn đứng bên cạnh cười. Đúng là một đám người ngây thơ đáng yêu.
"Thả lỏng đi, chúng tôi sẽ không đưa anh đến Cục cảnh sát đâu. Tổng giám đốc Lâm sẽ đích thân xử lý các anh!"
"Tổng giám đốc Lâm?"
Người đàn ông đầu trọc mỉm cười: “Tôi thậm chí chẳng sợ cảnh sát, còn có thể sợ các người sao? Đừng đùa nữa."
"Các người đúng là lợn chết không sợ nước sôi, chờ tổng giám đốc Lâm của chúng tôi tới, cho các người đẹp mặt."
"Ha ha..."
Tám người bị bắt không hẹn mà cùng cười, dường như không coi lời nói của Quách Tùng Nam ra gì.
Ầm ầm ầm...
Có tiếng nổ vang truyền đến, mọi người thấy hai luồng ánh sáng trắng rọi sáng con đường phía sau.
Bởi vì ban đêm không có ai, Lâm Dật lái chiếc xe Voice of the Dark Night, không đến hai mươi phút đã lái đến cổng công trường dự án.
Mạc Hồng Sơn và Quách Tùng Nam cũng ra đón.
"Anh Sơn, vất vả cho anh rồi."
"Chuyện nhỏ thôi, người cũng bắt lại, cậu qua xem thử đi."
Dưới sự dẫn đường của hai người, ba người đi tới trước cửa căn phòng lắp ghép.
Lâm Dật liếc mắt nhìn qua tám người bị bắt, nhìn dáng vẻ và cách ăn mặc của bọn họ không khác gì đám côn đồ lưu manh.
"Có phải Mã Tam phái các người tới không?"
Trong lúc Trần Bỉnh Cường thẩm vấn, Lâm Dật biết được, kẻ đứng phía sau những người gây sự ban ngày chính là Mã Tam.
Không có gì bất ngờ xảy ra, chắc kẻ đứng phía sau xúi giục những người này chắc cũng tên là Mã Tam kia.
"Tôi không biết anh đang nói ai, dù sao chúng tôi cũng chỉ tới trộm ít đồ, không ngờ bị người của các anh bắt, không biết Mã Tam anh nói là ai hết."
Người đàn ông đầu trọc không sợ hãi, dự đoán kết quả xấu nhất chính là bị đưa đến Cục cảnh sát xử lý.
Chuyện quan trọng nhất, mình còn chưa bắt đầu phá hoại đã bị người ta bắt, vậy thuộc về phạm tội chưa thành, thậm chí cũng không cần hình phạt, nhiều lắm là bị tạm giam mấy ngày lại được thả ra, căn bản không cần sợ những người này.
Nếu bọn họ dám ra tay đánh người, phía bên mình lại chiếm lý, càng không cần sợ hắn!
"Nhìn dáng vẻ các người, sao tôi có cảm giác như lợn chết không sợ nước sôi vậy?" Lâm Dật xoa cằm nói.
"Chúng tôi chỉ muốn trộm ít đồ, hơn nữa cũng không chống lại, anh còn muốn làm gì tôi chứ?" Người đàn ông đầu trọc nói.
"Mau đưa tôi đến Cục cảnh sát đi. Anh làm như vậy là thuộc về bắt giam phi pháp đấy." Một người đàn ông gầy gò nói.
"Tôi đã nghĩ tại sao tất cả các người không hề sợ, hóa ra chờ tôi ở đây." Lâm Dật nói:
"Có phải các người cảm thấy, trên tay chúng tôi không có chứng cứ xác thực và tang vật, cảnh sát không có cách nào xử lý các người không?"
Mọi người im lặng, bởi vì bọn họ đúng là nghĩ như vậy.
"Nếu vậy, các người có lẽ đã suy nghĩ hơi nhiều rồi."
Lâm Dật nói: "Nếu không phải tới xử lý các người, sao tôi có thể chạy tới đây lúc nửa đêm chứ?"
------
Dịch: MBMH Translate