Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1673 - Chương 1671: Bố Trí Chặt Chẽ

Chương 1671: Bố Trí Chặt Chẽ
Chương 1671: Bố Trí Chặt Chẽ
Chương 1671: Bố Trí Chặt Chẽ




"Bây giờ vấn đề cũng đã được giải quyết, chắc hẳn không cần phải để ý tới những người này nữa chứ?"

"Vẫn phải đề phòng một chút mới tốt, nói không chừng sau này sẽ còn tới gây sự." Lâm Dật nói:

"Nhưng em không cần lo lắng chuyện này, anh sẽ trông coi chuyện ở dự án giúp em, em yên tâm trấn giữ ở tập đoàn là được rồi."

Đôi mắt to đẹp của Kỷ Khuynh Nhan lóe sáng, liếc qua liếc lại trên người Lâm Dật một lúc lâu.

"Nếu anh đã nói vậy, thật ra em có một nhiệm vụ muốn giao cho anh đây. Ngài Lâm, anh có muốn suy nghĩ lại không?"

"Em nhìn anh với ánh mắt mập mờ như vậy làm gì? Chẳng lẽ em muốn làm mẹ? Anh chắc chắn không thể từ chối chuyện này. Tối nay chúng ta lại hành động, bảo đảm mười tháng sau sẽ hoàn thành giấc mơ làm mẹ của em."

"Anh tránh sang một bên, ai nói chuyện này chứ?" Kỷ Khuynh Nhan trợn mắt xem thường nói:

"Dù sao mỗi ngày anh đều không tới công ty, chỉ toàn chơi loạn, ngược lại không bằng tới chỗ em. Anh thấy thế nào?"

"Tới chỗ em à?"

"Công ty không phải đang chuyển đổi sang kinh doanh bất động sản sao? Em dự định tách riêng mảng nghiệp vụ mới này với các nghiệp vụ khác của công ty. Anh đến công ty làm Phó tổng giám đốc cho em, chuyên chịu trách nhiệm về nghiệp vụ bên này, như vậy em cũng không cần tìm người nữa."

Kỷ Khuynh Nhan nháy mắt ra hiệu nói.

"Nếu em nói sớm một ngày thì anh đã nhận lời rồi, nhưng bây giờ sợ là không được."

"Hả? Sao lại không được? Chẳng phải bây giờ anh đang rảnh rỗi không có chuyện gì làm sao?"

"Ai nói anh rảnh rỗi không có chuyện gì làm, anh đã tìm được công việc mới rồi."

"Hả? Công việc mới à?"

"Em chờ đấy."

Lâm Dật quay lại trên xe, lấy ra thẻ công tác của mình và tài liệu do hệ thống cung cấp.

Kỷ Khuynh Nhan nhìn thấy mấy thứ này, lại ngây người ra một lúc lâu, vẻ mặt không ngừng thay đổi.

"Không ngờ anh lại chạy đi làm cảnh sát?"

"Anh cảm thấy rất thú vị, muốn đi thử một lần."

"Anh đúng là một người không chịu ngồi yên."

Kỷ Khuynh Nhan rất nhanh đã tiếp nhận sự thật Lâm Dật đi làm cảnh sát.

Dù sao lúc trước anh còn từng lái Didi, làm chân chạy vặt, bây giờ đi làm cảnh sát, hình như cũng là chuyện có thể hiểu được.

Tối thiểu cũng là một công việc đàng hoàng.

Khuyết điểm duy nhất chính là tương đối vất vả, điều này không tốt lắm.

"Em không phản đối chuyện anh đi làm cảnh sát, nhưng liệu có thể nguy hiểm không? Ví dụ như bắn nhau, kẻ nằm vùng các loại đấy?"

"A..."

Lâm Dật chỉ tay vào đầu Kỷ Khuynh Nhan: “Em nghĩ gì thế? Em bình thường một chút đi, nhiều lắm chỉ là bắt trộm vặt các loại thôi, làm gì phức tạp như em nghĩ chứ?"

"Nếu chỉ bắt trộm vặt thì không sao." Kỷ Khuynh Nhan nói:

"Cho dù anh đánh nhau giỏi, nhưng nhất định phải chú ý an toàn."

"Anh biết rồi, em yên tâm đi."

Kỷ Khuynh Nhan cười tủm tỉm gật đầu.

"Bây giờ anh không có cách nào tới công ty với em, anh đã nhận chuyện này thì phải trông coi giúp em đấy."

"Anh thấy em rõ ràng là muốn anh chịu trách nhiệm chuyện này, đúng không?"

Lâm Dật liếc mắt đã nhìn thấu tâm tư của Kỷ Khuynh Nhan.

"Hì hì..." Kỷ Khuynh Nhan híp mắt cười.

"Chủ yếu vì nghiệp vụ này là bước ngoặt của công ty, không thể có bất kỳ sơ xuất nào. Em lại không có nhiều thời gian như vậy để xử lý, mà người nào đó thà rằng bản thân ra ngoài ung dung tự tại sung sướng, cũng không muốn giúp em, em có cách nào chứ ?"

"Dừng, dừng, anh bao chuyện này, em đừng nói bóng nói gió nữa."

"Vậy là được rồi, ngoan ngoãn nghe lời, sẽ không thiếu lợi ích cho anh." Kỷ Khuynh Nhan nói:

"Một tuần trước, em đã đăng tin tuyển dụng, mấy ngày nữa anh qua, trấn ở đó giúp em."

"Theo lời em nói, anh còn thật sự phải dùng sức hơn nữa."

"Sói háo sắc."

Kỷ Khuynh Nhan mắng một câu, sau đó xõa mái tóc dài ra sau đầu.

"Anh làm việc đi, em đi tắm đây."

"Ừ, em đi đi."

Kỷ Khuynh Nhan đi vào phòng vệ sinh, Lâm Dật cầm điện thoại, gọi cho Kỳ Hiển Chiêu.

Tầm này chắc là buổi sáng bên phía anh ta.

"Tổng giám đốc Lâm."

"Chuyện bên kia xử lý thế nào?"

"Mấy ngày qua, chúng tôi vẫn luôn bàn bạc phương án giải quyết." Kỳ Hiển Chiêu nói:

"Cho dù những người này đồng ý bồi thường, nhưng vẫn luôn kéo dài trong vài vấn đề nhỏ không đáng kể, không muốn gánh chịu thêm trách nhiệm."

"Những chuyện này chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng là phải nghĩ cách chở đồ về."

"Tôi đang xử lý chuyện này, cũng liên lạc với hai công ty vận tải đường thủy có danh tiếng không tệ, nhưng bọn họ đều không có chuyến tàu nào trống, cần phải chờ thêm một thời gian, nhanh nhất cũng phải một tháng nữa có thể rời bến, tình cảnh của chúng ta rất bị động."

Lâm Dật trầm ngâm suy nghĩ. Chuyện này đang phát triển theo hướng xấu nhất.

Thông qua các dấu hiệu cho thấy, chắc chắn có người ở phía sau giở trò, chẳng qua còn không biết là ai.

"Chuyện liên quan tới bồi thường, anh xử lý trước, đồng thời liên lạc với bên phía Brazil, bảo bọn họ giúp đỡ phối hợp xử lý. Nếu bên kia vẫn từ chối, vậy cũng không cần thanh toán 20% còn lại nữa." Lâm Dật nói:

"Nếu mấy ngày tới, bên anh vẫn không có tiến triển, tìm hai chiếc tàu ở Trung Hải qua, không cần cân nhắc tới chi phí, cứ vận chuyển hàng về trước lại tính sau."

"Tôi biết rồi, tổng giám đốc Lâm."

"Anh ở bên kia, nhất định phải chú ý an toàn."

"Cảm ơn tổng giám đốc Lâm, tôi biết rồi."

Sau khi lại dặn dò thêm vài câu, Lâm Dật cúp máy, trâm ngâm hồi lâu.

Cho dù anh còn chưa thể hoàn toàn xác định, nhưng đã nắm chắc 70%, chuyện này không đơn giản.

Cho nên bây giờ anh có cân nhắc tới chuyện khác, cũng không sáng suốt, cứ lấy hàng trở về trước mới là quan trọng nhất.

Dù sao còn có 20% ở trên tay mình, cho dù có gây sức ép nữa, bên phía tập đoàn cũng không thiệt.

Chỉ là bỏ lỡ chút thời gian mà thôi.

Sau khi thu xếp xong chuyện bên phía Kỳ Hiển Chiêu, Lâm Dật quay điện thoại trên tay, sau đó gọi cho Mạc Hồng Sơn.

"Anh Sơn, anh ngủ chưa?"

"Vẫn chưa. Tôi vừa đưa ông cụ Dương về. Có chuyện gì sao?"

"Tôi muốn nhờ anh giúp cho một chuyện nhỏ."

"Cậu khách sáo gì chứ, đều là người của mình, có việc cứ nói thẳng là được." Mạc Hồng Sơn sảng khoái nói.

"Tôi có một công trình bên đường Bảo Sơn, gần đây có người qua quấy rối. Anh có thể phái mấy người qua, trông giúp tôi mấy ngày không?"

"Ai mà to gan vậy, dám đến chỗ cậu quấy rối à? Hắn mọc mấy cái đầu chứ?" Mạc Hồng Sơn cười ha hả nói.

"Tôi cũng không biết, tôi nghĩ có kẻ muốn ôm cây chờ thỏ, để người khác đi thì tôi không yên tâm, đành phải nhờ tới anh Sơn."

"Chuyện nhỏ, cậu gửi địa chỉ cụ thể cho tôi, lại cho tôi số điện thoại liên hệ, sau này chúng ta liên hệ là được rồi."

"Vậy cám ơn anh Sơn. Nhưng anh đừng gióng trống khua chiêng, phải che giấu một chút."

"Chuyện này thì tôi hiểu, đây cũng là một trong những môn được huấn luyện của chúng tôi, chuyện nhỏ."

"Được rồi." Lâm Dật nói: "Đợi lát nữa tôi sẽ gửi địa chỉ cho anh."

Sau đó, Lâm Dật gửi tin tức liên quan cho Mạc Hồng Sơn. Với năng lực của anh ta, muốn xử lý được chuyện này vẫn không thành vấn đề.

Đêm hôm đó, Lâm Dật đang ngủ say lại bị những tiếng chuông điện thoại gấp gáp đánh thức.

Là Mạc Hồng Sơn gọi điện thoại tới.

"Tạm thời đừng ngủ nữa, tôi bắt được người rồi. Cậu tới công trường một chuyến đi."

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment